Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Tố Phương dường như thật sự không nghĩ tới Long Tư Hạo sẽ làm thật, hoảng sợ nhìn anh, mày nhíu mặt: “Vậy làm đi... bóp chết tôi, tôi chết sẽ không còn ai... ngăn cản... cậu và Mạn Mạn...”

...

“Sao lâu như vậy mà Tư Hạo vẫn chưa ra? Rốt cuộc anh đang nói gì với mẹ?”

Người nói lời này là Lê Hiểu Mạn, lúc này cô đang ngồi trên ghế nghỉ ngoài hành lang, mãi chưa thấy Long Tư Hạo ra ngoài, cô chăm chú nhìn về phía phòng bệnh của Lê Tố Phương.

Cô rất lo anh và mẹ sẽ xảy ra xung đột.

Chỗ ghế nghĩ cách phòng bệnh vài mét, nên cô không thể nghe được Long Tư Hạo và Lê Tố Phương đang nói gì.

Đây cũng là mục đích Lạc Thụy đưa cô ra đây ngồi.

Long Tư Hạo dù không nói gì với Lạc Thụy, nhưng anh đi theo Long Tư Hạo đã nhiều năm, tự sẽ hiểu Long Tư Hạo kêu Lê Hiểu Mạn rời đi trước chính là vì không muốn Lê Hiểu Mạn nghe được nội dung cuộc nói chuyện của anh và Lê Tố Phương.

Lạc Thụy thấy vẻ mặt lo lắng của cô, đanh định lên tiếng, liền thấy Long Tư Hạo sắc mặt thâm trầm ra khỏi phòng bệnh.

Lạc Thụy cười nói: “Lê tiểu thư, cô xem kìa, chẳng phải tổng giám đốc đã ra rồi sao?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo đang đi tới, thấy sắc mặt anh không tốt, cô càng nhíu chặt mày hơn, đi về phía anh, hỏi: “Tư Hạo, anh và mẹ em nói chuyện thế nào rồi?”

Long Tư Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sắc âm trầm trong mắt chuyển thành dịu dàng, giọng nói ôn thuận: “Hiểu Hiểu, chúng ta về trước đi.”

“Nhưng mẹ em...” Lê Hiểu Mạn khó xử nhìn Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo khẽ cười nhìn cô: “Yên tâm, mẹ em không sao, chúng ta về trước đi...”

Nói đến đây, anh ghé lại gần tai cô khẽ nói: “Hơn mười ngày chúng ta đã không gặp nhau rồi, em không nhớ anh sao? Trước về với anh đã, mai lại đến, anh sẽ bảo người chăm sóc bà ấy, được chứ?”

Dứt lời, không để cho Lê Hiểu Mạn kịp nói gì, anh liền kéo cô đi.

Lê Hiểu Mạn thấy anh quyết tâm muốn kéo cô đi, lại nghĩ tới mẹ chưa hồi phục, quay lại nhìn Lê Văn Bác vẻ mặt phức tạp đứng yên lặng phía sau: “Anh Văn Bác, vậy mẹ tạm thời nhờ anh chăm sóc, mai em tới thay cho anh.”

Thân là con, vốn cô nên ở lại chăm sóc mẹ mình, nhưng thấy Long Tư Hạo như vậy, hôm nay xem ra cô không về không được.

Cũng được, giờ mẹ cô đang tức giận, đợi bà hết giận, mai cô sẽ nghĩ cách thuyết phục bà.

Bị anh kéo vào thang máy, Lạc Thụy cũng theo vào phía sau.

Vừa vào, Lạc Thụy đã hỏi Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, có chuyện gì sao? Đột nhiên lại phản đối chuyện cô và tổng giám đốc? Những lời của bác ấy là sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy lắc đầu, cô cũng không biết sao bà lại đột nhiên phản đối chuyện của cô và Long Tư Hạo.

“Tư Hạo... Em...” Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, cô vừa mới mở miệng, điện thoại trong túi lại đổ chuông.

Lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Lê Văn Bác, cô kinh ngạc lập tức nhận điện.

Từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói hoảng hốt của Lê Văn Bác: “Mạn Mạn, bác... Bác xảy ra chuyện rồi...”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cả kinh, tràn đầy lo lắng khẩn trương hỏi: “Anh Văn Bác, mẹ em, bà ấy... xảy ra chuyện gì rồi?”

Trong lòng có dự cảm xấy, Lê Hiểu Mạn không run rẩy trong lòng, ngay cả tay cầm điện thoại cũng run lên.

Long Tư Hạo thấy vậy, đôi mắt hẹp dài lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, khẩn cấp nói: “Tư Hạo, anh Văn Bác nói mẹ em xảy ra chuyện, nhưng lại không nói là có chuyện gì, em... Em muốn quay lại xem sao.”

Nghe vậy, ánh mất Long Tư Hạo trầm xuống: “Được, anh cùng đi với em.”

“Vâng!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu, sau đó cùng Long Tư Hạo và Lạc Thụy quay lại phòng bệnh của Lê Tố Phương.

Vừa tới cửa, cô liền thấy Lê Tố Phương đang bị một đám bác sỹ và y tá vây quanh.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức lại gần, nhìn Lê Tố Phương, thấy bà đang kinh hoảng, khóe môi còn có vết máu, trong lòng dự cảm xấu ngày càng dâng cao.

Cô sợ hãi, bắt lấy tay một bác sỹ, lo lắng hỏi: “Bác sỹ, tôi... Mẹ tôi bà ấy... sao lại thế này?”

Bác sỹ sắc mặt ngưng trọng bỏ tay khỏi cổ Lê Tố Phương: “Bệnh nhân bị bóp cổ không thở được, xương cổ bị gãy, cần cấp cứu khẩn cấp.”

Sau đó, bác sỹ lại nhìn Lê Tố Phương nhắm nghiền mắt, lắc đầu nói: “Hy vọng cứu sống không lớn, cô vẫn nên chuẩn bị trước tâm lý đi.”

“Cái gì?” Lời bác sỹ làm sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, trong lòng sợ run, lui lại một bước, nước mắt dâng lên nhìn bác sỹ.

Không hít thở được? Gãy xương? Bóp cổ?

Sao lại có người bóp cổ mẹ cô?

Cô không dám tin nhìn cổ Lê Tố Phương, sắc mặt bà nhợt nhạt vô cùng, nước mắt cô liền rơi xuống.

Đột nhiên, cô nhào tới cầm chặt lấy tay bà, kinh sợ khóc là: “Mẹ... mẹ...”

Bác sỹ thấy Lê Hiểu Mạn cầm chặt lấy tay Lê Tố Phương không buông, nghiêm nghị nói: “Bệnh nhân cần được cấp cứu ngay lập tức, không nên chậm trễ nữa, nếu không thì thần tiên cũng không giúp được bà ấy đâu.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chấn dộng toàn thân, lập tức buông lỏng tay, nước mắt không kìm nén được lại trào ra.

Bác sỹ thấy cô buông tay liền kêu y tá đẩy Lê Tố Phương vào phòng cấp cứu.

“Mẹ... mẹ...” Lê Hiểu Mạn hồi phục tinh thần liền lập tức đuổi theo, vì chạy quá nhanh nên cô bị ngã.

“Hiểu Hiểu...”

“Mạn Mạn...”

“Lê tiểu thư...”

Lê Tố Phương, Lê Văn Bác, Lạc Thụy thấy vậy liền gấp gáp đi tới đỡ cô dậy.

Lê Tố Phương nhanh nhẹn đi trước Lê Văn Bác một bước, đỡ Lê Hiểu Mạn dậy, an ủi cô: “Hiểu Hiểu, đừng lo, mẹ em sẽ không sao đâu.”

Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn lo lắng không dứt, cũng an ủi cô: “Lê tiểu thư, cô yên tâm đi! Mẹ cô nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Lạc Thụy, lo lắng tràn ngập nơi đáy mắt: “Tôi cũng hy vọng không có chuyện gì, nhưng...”

Cô cắn chặt môi dưới, không nói gì nữa, chỉ vội đi tới phòng cấp cứu.

Thấy vậy, Long Tư Hạo lập tức đuổi theo.

Lạc Thụy và Lê Văn Bác theo ngay sau đó.

...

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lê Hiểu Mạn chỉ nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng cấp cứu, trong lòng lo sợ không thôi.

Thấy cô không ngừng rơi lệ, anh sợ cô sẽ tổn hại đến cơ thể của mình, dù sao giờ cô cũng đang mang thai, khóc quá lâu đối với thai nhi cũng không tốt.

Anh lại gần, quay mặt cô qua, lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, đừng khóc nữa, như vậy không tốt đối với thân thể của em.”

Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, nhìn anh một hồi, sau đó mới nhìn Lê Văn Bác, giọng điệu hơi nức nở nói: “Anh Văn Bác, dấu vết trên cổ mẹ em, anh... Anh có biết là đã xảy ra chuyện gì không?”

- -- Huyên Huyên có lời muốn nói ---

Lê Tố Phương là do ai làm đây? Chỗ này có bẫy, ngàn vạn lần đừng để mắc bẫy nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui