Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn anh thật sâu: “Tư Hạo, em biết anh muốn nói cái gì, nhưng em hy vọng anh đáp ứng em, em chỉ tạm thời không trở về Thủy Lộ Hồ, chứ không nói là sẽ vĩnh viễn không trở về, tất cả chờ em xử lý xong hậu sự của mẹ em rồi nói tiếp, được không?”

Long Tư Hạo nhìn cô, qua một hồi lâu anh mới nặng nề lên kêu: “Được.”

Thấy anh đáp ứng, đôi mắt sưng đỏ của Lê Hiểu Mạn lại lập tức không kiềm được nước mắt, cô xúc động nhìn anh: “Tư Hạo, cám ơn anh.”

Long Tư Hạo đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt đang dâng trào trong khóe mắt cô, anh đau lòng nhìn cô: “Được rồi, em đừng khóc nữa, không tốt với thân thể của em đâu.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh rồi khẽ gật đầu, khi cô và anh cùng nhau trở lại trước phòng bệnh, thì vừa vặn gặp Lê Văn Bác ở ngoài phòng bệnh.

Lê Văn Bác liếc nhìn Lê Hiểu Mạn đang được Long Tư Hạo ôm vào trong ngực, anh ta hơi nhíu mày lại.

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Lê Văn Bác, cô lập tức nhìn về phía Long Tư Hạo, nhíu mày lại nói: “Tư Hạo, em còn phải xử lý hậu sự của mẹ em, nếu anh Văn Bác tới, anh không cần đưa em nữa.”

Long Tư Hạo nghe vậy, anh buông cô ra, nếu anh đã đáp ứng sẽ cho cô thời gian, thì anh cũng sẽ không nuốt lời.

Mặc kệ cô tin anh hay là không tin anh, anh đều nên cho cô thời gian để tỉnh táo lại.

Sau đó, anh ta tự mình đưa cô rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Lê Hiểu Mạn và Lê Văn Bác ngồi vào trong xe rời đi, anh vẫn còn đứng tại chỗ, anh nhìn chằm chằm về phía cô và Lê Văn Bác rời đi, một lúc lâu sau cũng không thu hồi tầm mắt, đến khi bên cạnh truyền tới âm thanh của Lạc Thụy.

“Tổng giám đốc...”

Long Tư Hạo che giấu tất cả cảm xúc đau buồn trong đáy mắt, ánh mắt của anh trở nên hung ác lạnh như băng, vẻ mặt của anh lạnh lùng đến nỗi khiến người ta rét lạnh, tay siết chặt thành quả đấm vang lên tiếng răng rắc vang dội.

Lạc Thụy thấy anh sắp hóa thành một khối hàn băng ngàn năm, cả người tản ra khí lạnh, anh ta không khỏi rùng mình, lui về sau một bước, lúc này anh ta mới cau mày nói: “Tổng giám đốc, đoạn video quay cảnh xảy ra chuyện trong phòng bệnh của mẹ Lê tiểu thư trước đó đã bị mất, không biết vì sao mà đã bị xóa bỏ, có thể...”

Lạc Thụy dừng lại, anh liếc nhìn Long Tư Hạo rồi mới tiếp tục nói: “Có thể có liên quan tới Lê tiểu thư, nhân viên giám sát nói lúc Lê tiểu thư xem đoạn video kia, đã hỏi anh ta là phải làm thế nào để xóa bỏ video vĩnh viễn, trước khi Lê tiểu thư xem video xong, nhân viên giám sát đó vẫn còn thấy đoạn video đó, nếu như tôi đoán không lầm, Lê tiểu thư là đang bảo vệ tổng giám đốc anh.”

Nghe xong lời của Lạc Thụy, đôi mắt của Long Tư Hạo thoáng lộ vẻ xúc động: “Tôi muốn xem đoạn video kia, nghĩ cách tìm nó trở về.”

Lạc Thụy hơi cau mày lại, vẻ mặt anh ta thoáng như bị làm khó: “Tổng giám đốc, trường hợp này sẽ rất khó khăn, Lê tiểu thư xóa bỏ đoạn video đó là vì bảo vệ anh, vì vậy anh cần gì phải tìm trở về? Anh như vậy há chẳng phải là uổng phí công sức của Lê tiểu thư...”

Long Tư Hạo không đợi anh ta nói xong, anh đã nguy hiểm nheo mắt lại nhìn anh ta: “Làm sao? Cậu cho rằng là tôi giết mẹ của Hiểu Hiểu?”

Lạc Thụy lui về sau một bước, anh ta liếc nhìn Long Tư Hạo cười híp mắt lại thành một đường chỉ, đưa tay phải ra xua xua tay nói: “Tổng giám đốc, anh đừng kích động, tôi chỉ hoài nghi một chút xíu, chỉ một chút xíu mà thôi, thật sự, tôi lấy nhân cách của mình ra mà bảo đảm, tuyệt đối chỉ có một xíu xíu xíu như vậy...”

Long Tư Hạo thấy ngay cả Lạc Thụy đi theo anh mấy năm, có hiểu biết về tính cách của anh cũng sẽ hoài nghi anh chính là hung thủ giết Lê Tố Phương, trong lòng nhất thời cực kỳ bi thương, bởi vì nếu như ngay cả Lạc Thụy cũng hoài nghi anh, vậy Hiểu Hiểu của anh thì sao?

Vậy anh càng nhất định phải tìm đoạn video mà Hiểu Hiểu đã xóa bỏ kia trở về, có lẽ anh có thể tra rõ chân tướng chuyện này từ bên trong.

Bây giờ, điều duy nhất khiến anh cảm thấy an ủi là, mặc kệ Hiểu Hiểu có tin anh hay không, cô cũng đều lựa chọn bảo vệ anh, điều này đủ để chứng minh cô yêu anh, hơn nữa không phải chỉ là chút yêu thôi đâu.

Chỉ cần cô yêu anh, thì cho dù dùng biện pháp gì, anh cũng sẽ tìm ra chân tướng sự thật trong chuyện này, cũng khiến cho kẻ đã hãm hại anh chết không có chỗ chôn.

Lạc Thụy thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo âm trầm đến kinh người, giống như là Tu La đến từ địa ngục vậy, anh ta đứng yên tại chỗ mà không dám đi về trước nữa, anh ta cau mày hỏi: “Tổng giám đốc, tiếp theo anh định làm gì? Lê tiểu thư thì sao? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy đâu? Không phải là cô ấy đã đi rồi chứ? Bây giờ cô ấy còn đang ôm đứa con của anh, chạy tới chạy lui một mình không tốt đâu.”

Long Tư Hạo hơi cau mày lại, anh trầm giọng nói: “Cô ấy không phải chỉ có một mình.”

“À!” Lạc Thụy khẽ lên tiếng, thấy vẻ mặt của Long Tư Hạo tương đối phức tạp, anh ta không nói gì thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui