Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dù sao chính miệng anh nói với cô quan hệ bọn họ đã chấm dứt, còn tiền trả tiền vi phạm điều ước cho cô, anh quyết tuyệt như vậy, không lưu lại con đường nào để cứu vãn, cô nếu còn mặt dày chờ anh tỉnh lại là tự rước lấy nhục.

Cô vừa rời khỏi, một bóng đen trốn ở nơi bí ẩn nhanh chóng lẻn vào phòng.

Bóng đen mặc áo khoác gió và quần dài màu đen, đeo kính râm che đi hơn nửa gương mặt.

Bóng đen vào phòng ngủ, thấy trên sàn trải đầy quần áo Long Tư Hạo, con ngươi sau kính râm của bóng đen nọ lóe lên hàn quang, lập tức đi tới trước giường Long Tư Hạo nằm, thấy anh còn chưa tỉnh lại, bóng đen hơi cong môi, nụ cười âm trắc quỷ dị.

Lập tức bóng đen đó rời khỏi phòng ngủ, lúc trở về mang theo một cô gái hôn mê.

Cô gái đó bị bóng đen cởi sạch đồ ném lên trên giường.

Ánh mắt lộ ra hàn khí liếc cô gái kia một cái, bóng đen đi tới bên cạnh Long Tư Hạo còn chưa tỉnh lại, cười âm trắc quỷ dị.

Tư Hạo, tao sẽ không cho mày biết tối hôm qua người ở cùng mày là Lê Hiểu Mạn.

Ở phòng ngủ đợi một lát, bóng đen mới thần không biết quỷ không hay rời đi.

...

Lê Hiểu Mạn từ trong phòng chạy ra, mới biết chỗ cô đang ở là khách sạn quốc tế Đại Hoa.

Cô nhíu chặt mày, chịu đựng hạ thân nơi nào đó đau đớn vừa đi về phía thang máy, vừa xoa mi tâm.

Cô vẫn đi về phía thang máy, bởi vì cúi đầu suy nghĩ, không có chú ý tới trên hành lang đối diện có người bước nhanh đi tới, mà người đối diện cũng không có ý tránh cô, kết quả là cô đụng vào ngực người ta.

Người nọ vì thường xuyên rèn luyện, cơ thể rắn chắc, ngực cường tráng, mạnh mẽ đầy sức lực.

Cô bị đụng đau mũi, lùi lại một bước đang muốn đưa tay sờ mũi, giọng nói trầm thấp thuần hậu mang theo một tia giận dữ truyền vào tai cô.

“Đi đường mắt mũi để đâu đấy?”

Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn lúc này mới ngẩng đầu lên, mắt chống lại một đôi mắt màu lam quen thuộc.

Nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại của người nọ, Lê Hiểu Mạn ngây ngẩn, trong mắt hiện ra chút kinh ngạc: “Anh... Hàn... Hàn Cẩn Hi, sao anh lại ở đây?”

Người cô đụn đúng là Hàn Cẩn Hi, đôi mắt mị hoặc màu lam của anh híp lại, ánh mắt mang theo vài phần lợi hại nhìn cô gái đụng vào mình, liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Giận dữ trong mắt vì nhìn thấy là cô mà dần dần rút đi, kinh ngạc và bất ngờ.

Anh cong khóe môi đỏ rực như lửa, vẫn là nụ cười phong hoa tuyệt đại kia, thanh âm thuần hậu êm tai: “Trái đất là nhà cô?”

Không rõ vì sao anh hỏi vậy, Lê Hiểu Mạn chàng trai tuyệt mỹ tuy cười lên phong hoa tuyệt đại, nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạnh lùng, mím môi: “Không phải.”

Hàn Cẩn Hi cúi xuống, đôi mắt lam hơi nheo lại, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt hồng nhuận giống như anh đào của cô, nụ cười thu lại vài phần, thêm chút thâm trầm: “Cô cảm thấy giờ tôi không thể ở đây?”

Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh ta, đang muốn lên tiếng, dư quang liền thoáng nhìn phía sau Hàn Cẩn Hi không xa là cửa thang máy vừa mở cửa, ba người đi ra ngoài.

Mà ba người này đúng lúc là Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinah.

Bởi vì sợ bị ba người bọn họ nhìn thấy, mắt cô hiện lên chút hoảng hốt, theo bản năng lôi kéo Hàn Cẩn Hi xoay người, lợi dụng thân thể anh che cho cô không để Lạc Thụy bọn họ.

Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinah từ thang máy đi ra, ba người bởi vì tâm tư đặt trên người Long Tư Hạo nên không phát hiện ra cô.

Lê Hiểu Mạn thấy bọn họ không phát hiện, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trợ lý Mễ Tây của Hàn Cẩn Hi tiền lên trước hai bước, khuôn mặt tuấn tú biểu tình lãnh khốc: “BOSS, lễ khởi công đảo đánh cá cũng sắp bắt đầu rồi.”

Hàn Cẩn Hi hạ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đang kéo mình, đôi mắt lam lóe lên ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ, thanh âm trầm thấp thuần hậu hỏi: “Cô sợ gặp người?”

“Nào có?” Lê Hiểu Mạn nâng mắt liếc anh một cái, lập tức buông anh ra: “Vừa rồi đụng vào anh, xin lỗi, anh có việc đi trước đi, tôi không chậm trễ thời gian của anh nữa, chào.”

Dứt lời, cô liền xoay người đi về phía thang máy, còn chưa đi vào, phía sau đã truyền đến thanh âm tràn ngập từ tính của Hàn Cẩn Hi.

“Còn nhớ phương án cô đưa ra cho tôi không?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn anh, híp mắt mang theo vài phần nghi hoặc: “Đương nhiên nhớ chứ, phương án kia có vấn đề gì không?”

Cô nhớ rõ anh lúc ấy anh rất vừa lòng, không phải giờ lại đến nói phương án cô đưa ra có vấn đề chứ.

Hàn Cẩn Hi hơi híp mắt, ánh mắt ý vị sâu xa liếc cô một cái, lại cong môi chỉ nói một câu: “Hôm nay đúng lúc tôi tới đảo đánh cá.”

Dứt lời, anh liền xoay người, chỉ ra hiệu cho Mễ Tây, không nói thêm câu nào nữa, lập tức đi tiếp.

Mễ Tây đến bên cạnh Lê Hiểu Mạn, lạnh lùng vươn tay phải: “Mời.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Mễ Tây vươn tay, ngữ mang mang theo khó hiểu: “Có ý gì? Đi đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui