Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trong mắt thoáng qua nồng đậm mất mác và bi thương, câu môi hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Chẳng lẽ chuyện đêm đó năm năm trước, anh quên không còn chút gì sao?

Cô nói là của đàn ông khác, anh liền tin sao?

Anh không tin tưởng cô như vậy sao?

Anh thật sự cảm thấy cô sẽ sinh con cùng người đàn ông khác sao?

Anh từng nói, cho dù người toàn thiên hạ đều không tin cô, anh cũng sẽ tin cô, nhưng mà anh không tin cô và Hoắc Vân Hy trong sạch, còn trách cô hại chết con gái của bọn họ.

Bây giờ anh lại tới hỏi cô, đứa bé là của ai.

Tại sao anh không hỏi có phải con gái của anh hay không?

Nếu anh hỏi vậy, ít ra cô sẽ cảm thấy, ở trong lòng anh, anh tin tưởng cô.

Long Tư Hạo thấy cô hỏi ngược lại, lửa giận và bi thương trong đầu không ngừng đánh thẳng vào lý trí anh, tựa như phải chìm tất cả lý trí anh.

Anh đột nhiên bước lên, lợi dụng ưu thế thân thể, ép cô vào vách tường.

Thấy vậy, vẻ mặt Lê Hiểu Mạn kinh sợ, đầu ngón tay để trước ngực anh: “Anh làm gì?”

Long Tư Hạo rũ mắt, ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm, giọng trầm thấp: “Nói thật đi, rốt cuộc nó là con gái của ai?”

Lê Hiểu Mạn nghiêng đầu không nhìn anh, ánh mắt trong suốt nổi lên tầng hơi nước, lạnh lùng cong môi: “Nó là con gái của ai có quan trọng không? Nếu anh không yêu tôi, anh còn tới hỏi tôi chuyện này để làm gì? Long Tư Hạo, anh mất tích năm năm, bên người anh đã có…”

Cô cắn chặt môi dưới, không nói tiếp, lòng hung hãn đau, nước mắt bi thương tràn đầy ra hốc mắt.

Tại sao có thể có người phụ nữ khác?

Thấy hốc mắt cô trong nháy mắt ướt át, Long Tư Hạo nhíu mày, trong lòng quặn đau, anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Tại sao không nói hết? Bên người anh có gì?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, cố gắng đè nén nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười hời hợt yếu ớt, giọng ôn hòa: “Không có gì, Long Tư Hạo, năm năm trước chúng ta đã kết thúc, bây giờ anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, xin anh đừng gọi điện thoại uy hiếp tôi nữa.”

Dứt lời, cô đưa tay đẩy anh ra, xoay người chuẩn bị lên lầu.

Long Tư Hạo thấy vậy, nắm cổ tay cô lần nữa, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn chằm chằm gò má lãnh đạm của cô, môi mỏng nhếch lên: “Giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, đến chết cũng không kết thúc.”

Lời anh làm Lê Hiểu Mạn rung động.

Cô quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, thấy trong mắt anh lóe lên kiên định, cô nhíu mày: “Anh có ý gì? Anh còn muốn thế nào? Còn muốn chơi đùa tôi một lần nữa sao? Chờ đến khi tôi yêu anh, anh mới nói anh chưa từng yêu tôi, mới nói chúng ta kết thúc, sau đó biến mất năm năm một lần nữa có phải không?”

Năm năm trước, rời đi trước chính là anh, buông tay trước chính là anh, biến mất năm năm cũng là anh, bây giờ anh lại tới trêu chọc cô, anh rốt cuộc xem Lê Hiểu Mạn cô là gì?

Khi muốn cô ở bên cạnh anh, không để ý gì mà theo đuổi cô, để cô cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ trước nay chưa từng có.

Khi không muốn cô liền một câu không thương cô, chẳng qua xem cô là công cụ sinh con rồi mất tích suốt năm năm.

Năm năm này, cô len lén khóc qua bao nhiêu lần, cô đếm không hết.

Trong khi cô cố gắng quên anh, cô cũng ảo tưởng có một ngày anh sẽ tìm được cô vô số lần, nói cho cô, anh sai rồi, hy vọng cô có thể tha thứ anh.

Nhưng lần lượt ảo tưởng, đổi lấy là lần lượt hy vọng tan biến.

Cô không tìm được anh, anh cũng không đi tìm cô.

Nếu anh có lòng muốn tìm cô, nhất định có thể tìm được cô, vì cô luôn liên lạc với cậu cô, với năng lực và cơ trí của anh, sao có thể không tìm ra cô, anh căn bản không đi tìm cô.

Năm năm, 1825 ngày, nếu nói cô một ngày thất vọng một lần, như vậy cô thất vọng 1825 lần.

Sau khi trải qua nhiều lần thất vọng, cô tuyệt vọng.

Qua năm năm, lòng không tổn thương nổi nữa, cũng vô lực yêu nữa, cô sợ chạm đến tình yêu lần nữa, vì nó ngọt ngào, cuối cùng thì đau đớn không thể nói nên lời.

Năm năm này, cô đau đủ rồi.

Thẳng đến giờ phút này, lòng cô đã đau đến tựa như hồn phách muốn tách rời thân thể.

Cho nên, cô sẽ cố gắng ép mình quên đi anh, nhưng cô càng muốn quên, nhớ càng sâu.

Ánh mắt Long Tư Hạo nhạy bén thu hết đau buồn của cô vào mắt, anh nắm tay cô: “Em còn yêu anh.”

Anh dùng câu khẳng định.

Lòng Lê Hiểu Mạn quặn đau, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh: “Trễ lắm rồi, tôi muốn về ngủ, mời anh buông tôi ra.”

Dứt lời, cô muốn giãy giụa, đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực.

Hai cánh tay thon dài bền chắc của anh ôm chặt cô, ánh mắt sâu thẳm nổi lên áy náy và đau lòng: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, tha thứ anh khốn kiếp, tha thứ anh rời đi tạo thành tổn thương cho em.”

Anh đột nhiên nói xin lỗi làm Lê Hiểu Mạn sững sờ hồi lâu, cô từng ảo tưởng rất nhiều lần anh nói xin lỗi cô, nhưng sau nhiều lần thất vọng, anh mới đến nói xin lỗi, trong lòng cô đã không có mừng rỡ ban đầu.

Cô đẩy anh ra, hốc mắt ửng đỏ, khóe mắt tràn ra hơi nước: “Long Tư Hạo, đã muộn rồi, bây giờ anh tới nói xin lỗi đã muộn rồi.”

Cô thu hồi ưu tư bi thương, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh, giọng ôn hòa: “Long tiên sinh, xin anh đừng tới quấy rầy cuộc sống tôi nữa.”

Cô lãnh đạm như vậy làm cho Long Tư Hạo cảm thấy sợ hãi chưa từng có, anh không sợ cô giận anh, hận anh, mắng anh, chỉ sợ cô ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với anh.

Thấy cô muốn đi, anh đột nhiên tiến lên, khom người ôm ngang cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui