Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn híp mắt, nhìn anh, nhu mì cười: “Đừng nóng, trò chơi vừa mới bắt đầu.”

Dứt lời, cô ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại của anh dưới đất lên, mở chức năng quay phim.

Thấy vậy, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, nguy hiểm nheo mắt: “Hiểu Hiểu, đừng đùa quá đáng, nếu không, em nhất định sẽ hối hận.”

“Đó là chuyện một giây sau.” Cất điện thoại, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, liền xoay người đi về phía Rolls Royce của Long Tư Hạo, ngồi vào.

Thấy cô ngồi vào xe, Long Tư Hạo vốn tưởng rằng cô lại lấy gì trong xe anh ra trói anh, nhưng không ngờ cô đóng cửa xe, khởi động, chạy Rolls Royce của anh đi, để anh ở lại trong gió.

Đáng chết, cô học lái xe khi nào?

Vừa rồi nhiệt tình của cô đều là giả, chỉ vì để cho anh mắc lừa.

Mặc dù đã là tháng bốn, ban ngày hơi nóng, nhưng đến tối, thời tiết chuyển lạnh, lúc này còn kèm theo gió nhẹ.

Long Tư Hạo bị trói lạnh đến tóc gáy đều dựng đứng.

Anh nheo mắt, ánh mắt thâm trầm sắc bén, vẻ mặt âm trầm kinh người.

Anh không nghĩ tới Hiểu Hiểu của anh lại trở nên phúc hắc như vậy, lại dám tính kế anh.

Rất tốt, anh nhất định sẽ làm cho cô hối hận hành động tối nay của cô.

Lê Hiểu Mạn lái chiếc Rolls Royce của Long Tư Hạo đi lúc này đang cách tiểu khu Kim Lai trăm thước.

Sau khi xuống xe, cô mở cóp sau, lấy ra công cụ bằng sắt, cờ lê, tua vít cạo thân xe Rolls Royce của Long Tư Hạo.

Tóm lại, có thể tháo liền tháo, có thể đập liền đập, dùng hết toàn lực phá hư Rolls Royce của Long Tư Hạo.

Sau khi chiếc xe Rolls Royce rộng rãi, mode, đắt tiền, chói mắt của Long Tư Hạo bị cô “tàn phá” trở nên “thê thảm không nỡ nhìn”, cô mới ngừng lại.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô cầm điện thoại Long Tư Hạo, chụp tấm hình, gửi hình qua điện thoại cô, ném điện thoại Long Tư Hạo vào chiếc xe gần như tan nát của anh, mới hài lòng cười một tiếng, xoay người đi về phía tiểu khu Kim Lai.

Vì cô vô duyên vô cớ mất tích hai giờ, Lê Văn Bác đã lái xe đi ra ngoài tìm cô, còn Lê Chấn Hoa dẫn Tiểu Nghiên Nghiên đi tìm cô trong tiểu khu.

Cô vừa vào cửa, đụng phải Lê Chấn Hoa và Tiểu Nghiên Nghiên đang tìm cô.

“Mẹ…” Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nhỏ, ngón tay út mịn màng chạm cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy quần áo cô hơi xốc xếch, tóc hơi rối, bé mới há to miệng nhỏ nhắn: “Mẹ, mẹ bị người ta cướp sao?”

Lê Chấn Hoa cũng lo lắng nhìn cô: “Mạn Mạn, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Con… Con đây là…”

Lê Hiểu Mạn đưa tay sửa tóc mình, nhìn Lê Chấn Hoa, nhu hòa cười, giọng lúng túng: “Cậu, cậu yên tâm, con không sao, xin lỗi, làm cậu lo lắng, chúng ta về trước đi.”

Dứt lời, cô đi lên, kéo Tiểu Nghiên Nghiên đi về.

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đi làm gì?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé, ánh mắt nhu hòa: “Mẹ không làm gì, chỉ đi ra ngoài chạy bộ, vì chạy quá nhanh, nên tóc rối.”

“À!” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhỏ sáng như sao, như có điều suy nghĩ: “Không trách mẹ nhìn mệt mỏi như vậy, đầu đầy mồ hôi, thì ra là làm vận động kịch liệt.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Bốn chữ “Vận động kịch liệt” làm khóe môi Lê Hiểu Mạn co rút, không khỏi nghĩ tới phương diện khác, nghĩ tới Long Tư Hạo bị cô trói vào cột đèn.

Anh bây giờ nhất định là tức chết, nhất định hận không cô đến ngứa răng phải không?

Nhưng mà ai bảo anh mất tích năm năm, đột nhiên chạy tới cưỡng ép mang cô đi, còn không cho cô gặp con gái.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ bé thất thần, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện, bé tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì? Cậu đi tìm mẹ, bây giờ còn chưa về.”

Nghe vậy, lúc này Lê Hiểu Mạn mới phục hồi tinh thần, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, lại nhìn Lê Chấn Hoa, thấy ông đang gọi cho Lê Văn Bác.

Sau khi ông cúp điện thoại, cô mới cau mày nhìn ông hỏi: “Cậu, thế nào? Bây giờ anh Văn Bác đang ở đâu? Hay là con đi tìm anh ấy?”

Lê Chấn Hoa cười nhìn cô: “Mạn Mạn, không cần, cậu đã thông báo Văn Bác con về, bây giờ nó đang chạy về, chúng ta về trước.”

“Dạ!” Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy thật lúng túng.

Nếu như lúc xuống cô mang theo điện thoại, anh Văn Bác cũng không cần buổi tối còn chạy đi tìm cô.

Sau khi về, Lê Hiểu Mạn chờ Lê Văn Bác về mới vào phòng tắm.

Cô dùng khăn lông lau tóc ướt, đi ra ngoài, Tiểu Nghiên Nghiên cầm điện thoại đi tới.

“Mẹ, điện thoại của ba, ba nói có chuyện rất quan trọng tìm mẹ.”

Nghe là Hàn Cẩn Hi gọi tới, Lê Hiểu Mạn cau mày, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên hỏi: “Anh ta có chuyện quan trọng gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhún vai, thanh âm non nớt: “Con nào biết, ba lại không nói với con, ba chỉ nói là chuyện rất quan trọng, ba còn nói, nếu mẹ không nghe điện thoại của ba, có tổn thất gì, không phải chuyện của ba.”

Khẽ híp mắt, Lê Hiểu Mạn nhận điện thoại từ trong tay Tiểu Nghiên Nghiên, sau đó ra sâu thượng nói.

“Anh cố ý gọi tới là có chuyện quan trọng gì?”

Hàn Cẩn Hi rất ít gọi cho cô, trừ phi thật sự có chuyện quan trọng, hơn nữa rất lâu, anh ta gọi tới đều tìm Tiểu Nghiên Nghiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui