Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong điện thoại truyền tới thanh âm trầm thấp của Hàn Cẩn Hi: “Triển lãm châu báu ở New York bảy ngày sau, tôi đã đặt trước một chỗ cho em, đi hay không em tự quyết định.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Anh đặt trước một chỗ triển lãm châu báu cho tôi? Sao anh làm được?”

Theo cô biết, triển lãm châu báu ở New York bảy ngày sau mang tính quốc tế, ít nhất có hai ngàn thương nhân và tinh anh trong giới châu báu tham dự, rất khó đặt trước vị trí? Anh ta lại có thể đặt trước được?

Dựa theo khách mời triển lãm vượt qua hai ngàn, nếu sản phẩm của cô có thể bộc lộ quan điểm trong buổi triển lãm, vậy tác phẩm cô có cơ hội đánh vào thị trường châu báu đắt tiền của Mỹ, hơn nữa còn có thể đề cao danh tiếng tác phẩm của cô.

Thời khắc này, cô rất cảm kích Hàn Cẩn Hi, năm năm qua anh ta giúp cô rất nhiều, nhà thiết kế mới Aany có thể có danh tiếng hôm nay, cô biết anh ta âm thầm tốn không ít sức lực.

Cầm điện thoại, cô rất chân thành nói với Hàn Cẩn Hi bên kia câu cảm ơn.

Hàn Cẩn Hi bên kia điện thoại trầm ngâm một hồi, truyền đến thanh âm trầm thấp của anh ta, nghe không ra vui giận: “Cảm ơn tôi làm gì? Tôi cũng không phải giúp em, tôi giúp chính tôi, đừng quên, công ty châu báu của em, là của tôi đầu tư.”

Sớm đoán được theo tính cách của Hàn Cẩn Hi, anh ta sẽ nói vậy, Lê Hiểu Mạn nhướng mày: “Ok! Anh giúp chính anh, tôi biết, Hàn tổng, nếu không có chuyện gì, tôi liền cúp.”

Dứt lời, cô chuẩn bị cúp điện thoại, thanh âm trầm thấp của Hàn Cẩn Hi lại truyền tới.

“Amber nói em bị ADHD*, tối nay còn mất tích, đi đâu?”

(*) ADHD (Attention – deficit hyperactivity disorder): Rối loạn tăng động giảm chú ý. Đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người.

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn co rút môi dưới, thanh âm nho nhỏ: “Tôi quả thực bị ADHD, cho nên đi ra ngoài chạy bộ…”

Nói tới đây, cô nhớ tới chuyện gì, tiếp tục nói: “Đúng tôi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.”

Hàn Cẩn Hi bên kia điện thoại không hỏi giúp gì, mà hỏi: “Tôi dựa vào cái gì mà giúp em? Giúp em tôi có lợi ích gì?”

Lê Hiểu Mạn không trực tiếp trả lời Hàn Cẩn Hi, làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Lát nữa tôi gửi hai tấm hình cho anh, tôi nhờ anh làm gì, thì anh làm thế đó, chỉ như vậy, xin anh!”

Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại về phòng.

Tiểu Nghiên Nghiên đang nằm trên giường chơi trò chơi thực vật đại chiến cương thi, cô nhíu mày nhìn bé nói đi ngủ sớm, liền lấy điện thoại trong tay cô gửi hai tấm hình cho Hàn Cẩn Hi.

Cô vừa gửi đi, Tiểu Nghiên Nghiên vốn đang chơi trò chơi liền ngừng lại, nhướng mày, nhìn cô hỏi: “Mẹ, chú đẹp trai không mặc quần áo kia trong điện thoại mẹ nhìn rất quen, rất giống chú đẹp trai hôm nay chúng ta gặp ở công viên tưởng niệm! Thì ra mẹ không phải đi chạy bộ, mà là đi cướp sắc.”

Lê Hiểu Mạn nhếch môi, đến trước giường, cầm di động của bé, cúi xuống nhìn cô nhóc, sắc mặt trầm xuống: “Nghiên Nghiên, ngủ đi, sau này không được nghịch di động quá 11 giờ. “

Tiểu Nghiên Nghiên nằm trên giường, bĩu bĩu môi: “Mẹ dữ quá đi, không chơi thì không chơi.”

Lập tức cô nhóc kéo chăn lên, nghiêng người quay đi không nhìn mẹ mình nữa.

Lê Hiểu Mạn tắt đèn sau đó nằm cạnh bé, đưa tay ôm cô nhóc vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Xem ra, Tiểu Nghiên Nghiên nhà chúng ta hình như tức giận thì phải, mẹ đâu có dữ, rất ôn nhu mà, Nghiên Nghiên, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, ngủ sớm dậy sớm mới khỏe mạnh được, ok?”

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: “Con đâu tức giận, con mới không nhỏ nhen như thế, con biết mẹ chỉ muốn tốt cho con, sau này con không nghịch di động muộn vậy neax, vậy mẹ cũng phải nói cho con biết, tối nay mẹ đi đâu, vì sao di động của mẹ lại có ảnh của chú đẹp trai kia?”

Lê Hiểu Mạn hơi cụp mắt, ôn nhu mang theo chút thăm dò nhìn bé hỏi: “Nghiên Nghiên, con cảm thấy chú ấy thế nào? Con có thích chú ấy không?”

Cô muốn biết ấn tượng của Tiểu Nghiên Nghiên với Long Tư Hạo ấn như thế nào, dù sao Long Tư Hạo cũng là ba bé.

Tiểu Nghiên Nghiên hơi tò mò nhìn mẹ mình: “Mẹ, con với chú ấy đâu quen, nói gì thích hay không thích? Vì sao mẹ lại hỏi vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé, ôn nhu cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Mẹ chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, khuya rồi, ngủ đi.”

“Vâng.” Tiểu Nghiên Nghiên lên tiếng, nhu thuận nghe lời nhắm mắt lại.

Lê Hiểu Mạn ánh mắt nhu hòa nhìn bé, khóe môi hiện lên nụ cười, sau khi cô mất đi nhiều thứ như vậy, ông trời phái tiểu thiên sứ nhỏ bé ngoan ngoãn Nghiên Nghiên đến bên cạnh cô, cô cảm thấy rất may mắn rất hạnh phúc.

Lại hôn lên trán Tiểu Nghiên Nghiên, cô cầm di động gọi cho Hàn Cẩn Hi, nói chuyện với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui