Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy không hát nữa, Tiểu Nghiên Nghiên đang bịt tai lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô bé vẫn luôn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, cho đến khi xe dừng lại, cô bé nghe thấy giọng Lạc Thụy như cố tình phóng đại âm thanh lên.

“Thành quản gia, tổng giám đốc với Lê tiểu thư ngủ chưa? Đêm nay họ ngủ ở gian phòng nào vậy? Ồ! Vẫn ở phòng ngủ chính trên lầu ba nhà chính à! Ờ! Tôi biết rồi, đúng rồi Thành quản gia, ông gọi hết mấy cô hầu gái, vệ sĩ gì đó đến hậu viện đi, tôi muốn thông báo với họ mấy câu, được rồi cứ vậy đi, tôi cúp máy đây, Thành quản gia nhanh tay nhanh chân chút nhé.”

Lạc Thụy vừa xuống xe liền gọi điện cho chú Thành quản gia, đợi một hồi rồi vừa hát vừa đi đến hậu viện biệt thự.

Tiểu Nghiên Nghiên ghé vào dưới ghế sau nghe tiếng Lạc Thụy càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe được tiếng của anh nữa, cô bé mới bò ra từ dưới ghế sau, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn vào ghế lái không thấy Lạc Thụy, cô bé lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, thấy vị trí của mình không phải ở ngoài cao ốc TE nữa mà là ở trong một hoa viên cực kì xinh đẹp.

Khung cảnh tuyệt đẹp, mùi hoa tràn ngập trong không khí đêm hè, cho dù là buổi tối nhìn không rõ nhưng vẫn có thể cảm giác được hoa viên này không chỉ rộng lớn mà còn xinh đẹp lộng lẫy.

“Wow!” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt há hốc mồm, sau một lúc kinh ngạc liền đẩy ra cửa xe chậm rãi đi xuống.

Lời Lạc Thụy vừa nói đương nhiên cô bé nghe được, sau khi xuống xe liền nhìn khắp nơi, nương theo ánh trăng màu bạc cùng với ánh đèn màu cam phát ra từ hoa viên phong cách châu Âu ngoài biệt thự, cô bé bước từng bước nhỏ đến trước hoa viên là có thể nhìn thấy rõ lầu chính cần đến.

Do trước đó Lạc Thụy gọi cả quản gia Thành và người hầu, vệ sĩ đến biệt thự ở hậu viện nên Tiểu Nghiên Nghiên đi một đường thông suốt không bị cản trở.

Cô bé thuận lợi tiến vào đại sảnh tráng lệ như đại điện hoàng cung.

“Wow wow……” Cái miệng nhỏ há hốc, đôi mắt trừng lớn, Tiểu Nghiên Nghiên thầm cảm thán trong lòng, nghỉ ngơi một chút liền đi đến phòng ngủ chính trên lầu ba.

Do Long Tư Hạo sáng nay bị bỏng, lúc này nhất định sẽ phát sốt, bây giờ anh đã nóng tới 39o3.

Dù cứ sốt cao nhưng anh vẫn luôn vẫn duy trì sự tỉnh táo, Lê Hiểu Mạn phát hiện anh lại sốt cao liền bưng nước ấm tới, dùng khăn lông ướt giúp anh hạ nhiệt.

Long Tư Hạo nghiêng người thấy Lê Hiểu Mạn lại dùng khăn lông lau trán và bàn tay hạ nhiệt độ cho anh, đôi mắt hẹp dài chứa đựng ý cười.

Ánh mắt anh nhu hòa mang theo chút nóng bỏng nhìn cô, giơ tay nhẹ vỗ về khuôn mặt thanh lệ động lòng người, ngón tay trắng nõn thon dài vẽ theo hình cánh môi hồng nhuận của cô, giọng nói trầm thấp êm tai: “Em không mệt à? Không hạ thì thôi, dù sao cũng không chết được.”

Lê Hiểu Mạn liếc anh một cái, bỏ khăn lông ướt vào trong thau chuẩn bị bưng đi, Long Tư Hạo lại giữ lấy tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

Ngay sau đó anh lại xoay người đè cô ở dưới thân, ánh mắt như tóe lửa nóng rực gắt gao nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn dụ người: “Yêu tinh hại người này, bây giờ anh không bắt em làm gì đó thì anh không ngủ được.”

Bởi vì anh còn sốt cao nên thân thể nóng bỏng dọa người, anh tới gần khiến Lê Hiểu Mạn cảm thấy như có một đám lửa đang thiêu đốt trên người mình.

Cô duỗi tay đẩy anh ra, ngữ khí mang theo sự lo lắng: “Long Tư Hạo, anh không thể kiềm chế chút sao? Anh còn đang sốt đấy.”

“Mặc kệ.” Long Tư Hạo phun ra hai chữ này xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Bởi vì Lê Hiểu Mạn biết trên người anh có thương tích nên cũng không dám giãy mạnh, chỉ biết nghiêng đầu qua lại để tránh né nụ hôn của Long Tư Hạo.

Mà Long Tư Hạo thấy cô nghiêng đầu liền cắn vành tai trắng nõn như ngọc của cô, đảo cái lưỡi dài quanh tai cô, trêu chọc khiến cô run rẩy rồi lại thừa lúc cô không kịp chuẩn bị, lại lần nữa chiếm trụ đôi môi của cô, môi lưỡi tiến quân thần tốc dây dưa với cô.

“A…… Long Tư Hạo……” Lê Hiểu Mạn biết phải ngăn cản anh nhưng đầu lưỡi bị anh dùng sức bá đạo dây dưa cuốn lấy khiến cô muốn lui cũng không được, mà cơ thể cô giống như 5 năm trước, bị anh bá đạo hung mãnh hôn mà nổi lên một cơn run rẩy.

Dần dần, cơ thể cô như bị anh hôn đến tan ra, mềm nhũn không có chút sức lực ngăn cản anh nữa.

Khi ván đã đóng thuyền, Long Tư Hạo mới vừa rong ruổi bắt đầu cuộc chiến thì cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra.

Mà người này chính là Tiểu Nghiên Nghiên.

Khi cô bé nhìn thấy phòng ngủ vô cùng xa hoa giống như tẩm điện nguy nga của đế vương, cái miệng nhỏ há hốc phát ra một tiếng kinh ngạc.

“Wow, oh ……”

Giọng nói non nớt ngọt ngào của cô bé vang lên đặc biệt trong trẻo trong phòng ngủ yên tĩnh.

Long Tư Hạo nghe thấy tiếng động lạ nên dừng động tác, đôi mắt hẹp dài gắt gao nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, quay đầu dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía đứa bé đang trợn mắt há mồm.

Khi thấy rõ đứa bé phấn điêu ngọc trác kia là Tiểu Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo khó tin trừng lớn đôi mắt hẹp dài, ánh mắt thâm trầm khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nghiên Nghiên, trong đáy mắt sâu thẳm tràn đầy sự khiếp sợ và không tin nổi.

“Nghiên Nghiên……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui