Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên đang đứng cách đó không xa, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô và Lạc Thụy, lông mày xoăn lại, sau đó mới liếc Lạc Thụy thấp giọng hỏi: “Trợ lí Lạc, anh phải nói thật cho tôi biết, năm năm trước ở trong Ngự Yến lâu, bên trong tách cà phê anh đã cho tôi uống, có phải đã bị anh bỏ thuốc?”

Năm năm trước cô đã hoài nghi chuyện này.

Cô có thể phát sinh quan hệ với Long Tư Hạo, là bởi vì bản thân và anh cùng bị bỏ thuốc, cũng chính là sau đêm đó, cô đã mang thai tiểu Nghiên Nghiên.

Sau đó, cô cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra, hôm đó trời vừa sáng cô liền đi đến Ngự Yến lâu, mà trước khi đi cô chưa ăn gì cả, chỉ uống tách cà phê do Lạc Thụy đưa trong Ngự Yến lâu.

Sau khi rời khỏi nhà hàng cô liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ý thức mơ hồ, rất rõ ràng cô đã bị bỏ thuốc, mà người bỏ thuốc cô chỉ có thể là Lạc Thụy.

Lạc Thụy nghe thấy cô trực tiếp hỏi đến chuyện này, hàng chân mày vặn xoắn, không một chút né tránh dứt khoát thừa nhận: “Lê tiểu thư, nếu như cô đã có ý hỏi tôi, tôi cũng không dối gạt cô, tôi thú thật là trong tách cà phê kia đã bị bỏ thuốc, và trong tách cà phê của tổng giám đốc cũng có, ban đầu tôi vốn có ý tưởng hợp tác cho cả hai người, lại không nghĩ rằng, haiz...” Lạc Thụy thở dài một hơi, hai mày nhíu lại liếc qua Lê Hiểu Mạn, cõi lòng đầy áy náy nói: “Lê tiểu thư, năm năm trước tôi nhằm cô bỏ thuốc là tôi không đúng, thật xin lỗi.”

Anh ta lập tức khom lưng thành chín mươi độ, nhìn Lê Hiểu Mạn chân thành xin lỗi.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn có chút khó xử nhìn anh ta: “Trợ lí Lạc, anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi hỏi anh chuyện này cũng không có ý trách anh, chỉ là tôi xác định lại những suy đoán của bản thân mà thôi, nến như không có anh bỏ thuốc, thì làm sao...”

Nửa câu nói phía sau “Làm sao có thể có tiểu Nghiên Nghiên...” Lê Hiểu Mạn không hề nói ra.

Trên thực tế, trong lòng cô rất cảm kích Lạc Thụy, nếu như không phải do anh ta bỏ thuốc tác hợp, thì cô và Long Tư Hạo làm thế nào có thể có con gái?

Nếu không phải nhờ có tiểu Nghiên Nghiên, thì năm năm qua của cô nhất định đã không ra dáng hình gì rồi.

Tiểu Nghiên Nghiên trông thấy mẹ và chú Lạc Thụy nói một hồi lâu vẫn chưa dứt, cô bé đi từng bước nhỏ về phía trước, khuôn mặt nhỏ béo tròn ngước cao, chớp chớp mắt nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, mẹ và chú đang nói chuyện gì thế, sao lại lâu thế ạ?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn dịu dàng nhìn con gái, cười nhẹ nói: “Không có gì, chỉ là hỏi chú Lạc Thụy của con một chuyện.”

Nói xong, cô nâng mắt nhìn Lạc Thụy: “Trợ lí Lạc, chúng tôi vào đây, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi trở về.”

Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn cùng tiểu Nghiên Nghiên cười cười gật đầu sau đó nahnh chóng ngồi vào xe.

Tiểu Nghiên Nghiên trông thấy như vậy, khóe môi nhỏ nhếch lên nụ cười quỷ dị, gọi anh ta lại: “Chú, chờ một chút.”

Đang chuẩn bị ngồi vào trong xe, anh ta nhồm dậy, nheo mắt hướng về phía tiểu Nghiên Nghiên cười hỏi: “Tiểu bất điểm, còn có chuyện gì à?”

Tiểu Nghiên Nghiên híp mắt cười, nhìn về anh ta ngoắc ngoắc nhón tay út: “Chú, chú cúi đầu xuống đi.”

“Lại còn cúi đầu nữa!” Lạc Thụy nghi ngờ hỏi một tiếng, nhưng vẫn cúi đầu xuống.

Bên cạnh đó tiểu Nghiên Nghiên cũng ngẩng đầu lên, sau đó nhắm ngay má phải anh ta hôn “Chụt” một cái, khóe môi nở ra nụ cười ngọt ngào, âm thanh non nớt ngọt như mía lùi rất êm tai: “Chú ơi, mới vừa rồi lúc rời đi cháu quên hôn tạm biệt chú đẹp trai, cho nên bây giờ cháu hôn bù chú một cái, xin nhờ chú Albumin(*) lúc về thời điểm gặp chú đẹp trai báo cáo, giúp Nghiên Nghiên hôn chú đẹp trai một cái có được không ạ?”

(*) Albumin: một chất có trong lòng trắng trứng, huyết thanh bò (Thật ra giá thành albumin sau khi chiết từ máu của bò rất đắt).

Tiểu Nghiên Nghiên gọi Lạc Thụy là ‘Albumin’ vì “洛瑞” và “蛋白质” có cách phát âm giống nhau.

“Tiểu bất điểm, cái hôn này của cháu, chính là muốn chú đi hôn tổng giám đốc một cái?”

Tiểu Nghiên Nghiên cõi lòng tràn đầy mong chờ nhìn anh ta, con ngươi nho nhỏ chớp chớp: “Chú, không thể được sao, con hi vọng chú có thể dịch chuyển nụ hôn này sang cho chú đẹp trai, chú tốt như vậy, nhất định sẽ đồng ý con, có đúng không ạ?”

“Chú, chú không đồng ý, con sẽ khóc.”

Liếc xéo qua cái miệng nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên, Lạc Thụy liên tục gật đầu: “Thôi được, chú đồng ý với con, tiểu bất điểm, con yên tâm, chú chắc chắn sẽ giúp con dịch chuyển cái hôn này sang cho tổng giám đốc.”

Dứt lời, anh ta nhanh chóng yên vị trong xe.

Vào giây phút anh ta khởi động động cơ thì, tiểu Nghiên Nghiên ý cười dịu dàng nhìn anh ta gởi một nụ hôn gió: “Chú, không được quên giúp cháu làm thân với chú đẹp trai nhé, nếu chú nói dối trẻ con, thì nhất định cả đời này chú sẽ không tìm được cô vợ xinh đẹp đâu, chỉ có thể cưới người đồng tính Thái Lan mà thôi, sẽ không sinh được con trai, càng không sinh được con gái.”

Nghe xong lời tiểu Nghiên Nghiên nói, Lạc Thụy đang khởi động động cơ khóe môi co giật đến nỗi không ra dáng hình, anh ta ló đầu ra khỏi cửa xe, nheo mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu bất điểm, cháu đúng độc, yên tâm, để có thể kết hôn với một người vợ xinh đẹp, sinh ra một con gái đáng yêu, con trai đẹp trai, chú sẽ đánh gục tổng giám đốc.”

Dứt lời, anh ta nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, tiểu Nghiên Nghiên vừa vặn đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn dù bận vẫn ung dung nhìn con gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui