Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này anh vẫn tuấn mỹ mê người như thế, nở nụ cười cưng chiều, trong mắt đều là sự thâm tình, trước nay vẫn ngầu như thế, đẹp trai như thế, kiểu tóc thời thượng, lúc này không hề tạo hình cũng không dùng thuốc tạo hình gì, kiểu tóc vô cùng tùy ý nhưng không hề ảnh hưởng sự đẹp trai của anh.

Tóm lại lúc này anh như người đàn ông của gia đình siêu ấm áp, hơn nữa còn đẹp trai người thần đều phẫn nộ, khí chất cao quý không hề suy giảm mà vẫn cường đại nhưu cũ, đẹp trai vô cùng.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn mở to mắt ngẩn người nhìn anh rất lâu, anh bưng đồ ăn sải bước đến, cúi người hôn cô một cái mới cưng chiều nhìn cô: “Vợ à, sao thế, có phải hôm nay anh rất đẹp trai hay không? Rất mê người có đúng không hả?”

Lê Hiểu Mạn vẫn sững sờ như cũ không lên tiếng.

Long Tư Hạo cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên, giọng nói đầu nhẹ nhàng: “Nghiên Nghiên, đi lấy dép lê cho mẹ đổi.”

“Vâng.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh làm thủ thế ok sau đó mới ngước mắt nhìn mẹ đang ngẩn người: “Mẹ, chờ con đi lấy dép lê cho mẹ.”

Dứt lời tiểu Nghiên Nghiên liền cầm túi xách trong tay cô sau đó xoay người vào phòng ngủ.

“Vợ đi làm vất vả, đêm nay ông xã anh nhất định phải hầu hạ em cho tốt.”

Ánh mắt Long Tư Hạo ái muội nhìn cô, nói chuyện xong liền bưng hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn.

Anh vừa đi tiểu Nghiên Nghiên đã cầm đôi dép lê nữa ra ngoài.’

Bóng dáng nhỏ bé đến trước người cô ngồi xổm xuống đặt dép cạnh chân cô sau đó mới đứng lên nhìn cô: “mẹ, hom nay mẹ sao vậy? Không biết nhà chúng ta phải đổi giày sao? Còn sắp ăn cơm nữa…”

Lúc này phòng ăn truyền đến âm thanh ôn nhuận của Long Tư Hạo: “Nghiên Nghiên, nhanh vào ăn cơm.”

“Ba, con vào đây.” Tiểu Nghiên Nghiên vừa nói vừa đi vào phòng ăn.

Nhìn toàn bộ mọi chuyện trước mắt, Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không hiểu còn cảm thấy như đang nằm mơ.

Sao đột nhiên Nghiên Nghiên lại gọi Tư Hạo là ba?

Sao con bé biết Long Tư Hạo là ba nó.

Cô mất trí sao? Tại sao lại cảm thấy nhiều thứ xảy ra không thuộc phạm vi tiếp thu của não, cô hình như bỏ lỡ thứ gì đó.

Giống như tiểu Nghiên Nghiên và Long Tư Hạo nhận nhau khi nào.

Lúc cô đang sững sờ thì Long Tư Hạo từ trong phòng ăn đi ra, thấy cô còn đứng ngẩn người ở đó thì tiến lên giúp cô đóng cửa nhà.

“Long phu nhân, về cả nửa ngày rồi còn không thay dép, là muốn ông xã giúp em cởi sao?”

Dứt lời anh liền ngồi xổm xuống, bàn tay anh nắm lấy chân cô, trước cởi giày cao gót cho cô sau đó mới nhẹ nhàng đổi dép cho cô.

Lê Hiểu Mạn cúi đầu nhìn người đang ông đang đi dép lê cho cô, đôi mắt chất chứa cảm xúc phức tạp.

Anh cao hơn 1m80, lúc này đang ngồi xổm đi dép lê cho cô, động tác nhẹ nhàng khiến cô cảm động không phải là giả.

Đi dép cho cô xong Long Tư Hạo đứng thửng người thâm tình nhìn cô: “Sao còn sững sờ như vậy, vào ăn cơm thôi.”

Dứt lời anh dắt tay cô mang cô đi rửa tay sau đó mới kéo cô ngồi vào bàn ăn.

Tiểu Nghiên Nghiên ngồi vào bàn ăn thấy Lê Hiểu Mạn đang ôm mẹ bé vào, bé vừa ăn vừa lầm bầm ói: “Mẹ về muốn thì con và ba đã ăn ngon rồi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Nghiên Nghiên, rút bàn tay bị anh nắm nhếch môi hỏi: “Các người đang làm cái qủy gì vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên mờ hồ không rõ: “Mẹ, làm cái quỷ là làm gì vậy? Không đói sao?”

Long Tư Hạo kéo Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, đặt đũa vào tay cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Còn ngây ngốc làm gì? Ăn cơm đi!”

Dứt lời, Long Tư Hạo cầm đũa gắp thức ăn vào chén cô.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Long Tư Hạo gắp thức ăn cho mẹ bé, bé ngước mặt, nhìn Long Tư Hạo ngọt ngào cười, thanh âm non nớt ngọt mềm, mang theo nũng nịu: “Daddy, con cũng muốn, con cũng muốn daddy gắp thức ăn cho con.”

Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên nũng nịu với Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn cho là mình thấy ảo giác, cô trừng mắt nhìn, ngồi trước mặt cô là con gái bảo bối của cô Lê An Nghiên nha!

Tại sao bé kêu Long Tư Hạo là daddy?

Cô nghi ngờ nhìn Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên, thấy Long Tư Hạo thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Nghiên Nghiên cũng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Long Tư Hạo, một lớn một nhỏ sống chung rất tốt, rất hòa hợp.

Nhất là lúc cả nhà bọn họ ba miệng ngồi trên một bàn cơm, cô có cảm giác ấm áp.

“Mẹ, mẹ không đói bụng sao? Mau ăn đi! Lát nữa con và daddy ăn xong rồi, mẹ không có đồ ăn.” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói, gắp thức ăn cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui