Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hòa ái nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giọng ôn hòa: “Nghiên Nghiên, cháu họ Hoắc, cháu phải nói là Hoắc An Nghiên.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhíu mày nhỏ: “Ông cố Hoắc, nhưng mà Hoắc An Nghiên không dễ nghe bằng Long An Nghiên.”

Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, sắc mặt hòa ái: “Nghiên Nghiên nghe quen là được.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày chặt hơn, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cúi thấp đầu: “Ông cố Hoắc, cháu không ngốc, tại sao cháu phải cưỡng bách mình đi tập thói quen mình không quen, cháu ăn no rồi, ông cố Hoắc từ từ ăn.”

Dứt lời, bé liền buông đũa.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy bé mới ăn vài miếng đã nói ăn no, ánh mắt hiền hòa nhìn bé hỏi: “Nghiên Nghiên thật sự no rồi?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng gật đầu: “Ông cố Hoắc, mặc dù cháu không mập, nhưng giảm cân một chút sẽ khỏe mạnh hơn, cháu sẽ không ăn quá nhiều, cháu và mẹ phải đi về, ông cố Hoắc từ từ ăn.”

“Đi về?” Nghe bé nói đi về, Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn bé: “Nghiên Nghiên, cháu hiếm khi đến đây một chuyến, cùng mẹ cháu ở chỗ này mấy ngày nữa hãy về, chờ ba cháu tới đón cháu.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng lắc đầu, nhíu mày: “Ông cố Hoắc, cháu lạ giường.”

Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn hiền hòa cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, ông cố tin tưởng cháu ở thêm mấy ngày nữa sẽ quen, không phải cháu ở nhà chú Lăng rất quen sao?”

Lê Hiểu Mạn ngồi bên cạnh Tiểu Nghiên Nghiên nghe Hoắc Nghiệp Hoằng nói, híp mắt lại, Hoắc Nghiệp Hoằng có thể biết mấy ngày nay Nghiên Nghiên ở Lăng gia, hơn nữa lợi dụng dựng chuyện cho người giả bị đụng phân tán sự chú ý của Lăng Dinah, mang Nghiên Nghiên đi, xem ra ông luôn âm thầm điều tra Nghiên Nghiên trong bóng tối.

Tiểu Nghiên Nghiên cười hí mắt với Hoắc Nghiệp Hoằng: “Đúng vậy ạ! Ông cố Hoắc nói đúng, cũng vì thật vất vả ở quen, cho nên mới phải về nhà chú Lăng ở.”

Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên liền đứng lên.

“Nghiên Nghiên, ba cháu không đến đón cháu, ông nội sẽ không cho cháu và mẹ cháu đi về.”

“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng hỏi: “Vậy cháu có thể đi chung quanh cùng mẹ không?”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn bé, hiền hòa cười: “Dĩ nhiên có thể.”

Thấy ông nói có thể, Tiểu Nghiên Nghiên cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mẹ, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, khẽ gật đầu, dắt bé đi ra ngoài.

Ánh mắt Hoắc Vân Hy một mực nhìn theo bóng lưng của cô, đến khi cô và Hoắc Nghiên Nghiên rời khỏi tầm mắt anh ta, anh ta cũng không thu hồi tầm mắt.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy anh ta vẫn nhìn hướng Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên rời đi, sắc mặt ông trầm xuống: “Đừng nhìn nữa, Mạn Mạn và Tư Hạo đều có Nghiên Nghiên rồi, cháu nhìn nữa Mạn Mạn cũng không là của cháu.”

Nghe vậy, Hoắc Vân Hy thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Cháu ăn xong rồi.”

Dứt lời, anh ta cũng đặt đũa xuống đi ra ngoài.

Sau khi anh ta rời đi, Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thức ăn trên bàn hầu như còn chưa động tới, đôi lông mày trắng nhíu chặt lại, thở dài mộthơi.

Năm năm qua, trên căn bản mỗi ngày đều là một mình ông ngồi trong phòng ăn.

Mỗi lần như vậy, ông không khỏi nhớ tới hơn 20 năm trước, khi con trai ông vẫn còn.

Khi đó Hoắc Thần Phong và Long Nhã Tâm còn chưa ly dị, Long Tư Hạo cũng mới mấy tuổi, cả nhà bọn họ ngồi chung một chỗ ăn cơm, rất ấm áp rất vui vẻ.

Ông có con trai, con dâu, cháu trái hiếu thuận, nhưn bây giờ, ông trừ tiền tài, danh vọng ra, ông còn có gì…

Ông vô cùng tịch mịch ngồi trước bàn ăn, chẳng lẽ ông đã sai thật sao?

Lê Hiểu Mạn dắt Tiểu Nghiên Nghiên đi ra ngoài, lúc này đang đi dạo vườn hoa sau Hoắc trạch.

Bọn họ không trực tiếp rời đi dĩ nhiên là vì biết ngoài cửa lờn có vệ sĩ áo đen được Hoắc Nghiệp Hoằng ra lệnh canh chừng, sẽ không để cho cô và Tiểu Nghiên Nghiên rời đi.

Tiểu Nghiên Nghiên đá viên đá nhỏ trong vườn hoa, nheo mắt nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mẹ, daddy không tới thật sao?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, khẽ gật đầu: “Mẹ nói daddy con tạm thời đừng tới, Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ sẽ dẫn con đi ra.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, ngọt ngào cười với Lê Hiểu Mạn: “Con không cần mẹ dẫn, con có thể tự đi ra ngoài, chẳng qua bây giờ con chưa muốn đi ra ngoài mà thôi.”

Lê Hiểu Mạn thấy trên mặt Tiểu Nghiên Nghiên tràn đầy tự tin, cô mím môi cười: “Mẹ biết con có nhiều ý đồ xấu, nhưng mà phải hữu dụng mới được.”

Trong mắt Tiểu Nghiên Nghiên lóe lên tia sáng giảo hoạt: “Mẹ, đối với mẹ mà nói, ông cố Hoắc đó khó đối phó bởi vì mẹ là người lớn, ông cố Hoắc sẽ phòng bị mẹ, nhưng con là trẻ con, ông cố Hoắc sẽ không phòng bị con, cho nên con đi giải quyết ông cố Hoắc là nắm chắc nhất.”

Dứt lời, bé nhướng mày cười: “Mẹ, lần này hãy để con đi giải quyết ông cố Hoắc, mẹ không được phép trợ giúp, cũng không được phép nghĩ cách giúp con, tự con sẽ nghĩ cách, con phải chứng minh với mẹ con rất thông minh.”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn mẹ, đưa tay ôn nhu xoa đầu bé: “Bảo bối, con vốn rất thông minh, không cần chứng minh.”

“Vậy là mẹ đồng ý để con đi giải quyết ông cố Hoắc đó rồi?” Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn mẹ bé hỏi.

Thấy Tiểu Nghiên Nghiên tự tin như thế, Lê Hiểu Mạn cười gật đầu: “Nghiên Nghiên tự tin như vậy, mẹ dĩ nhiên đồng ý.”

_Huyên Huyên có lời_

Bảo bối đừng gấp, hắc, theo tình tiết truyện, nên vạch trần đều sẽ vạch trần, nên nhận nhau đều sẽ nhận nhau, mỗi một tình tiết đều là mấu chốt vạch trần chân tướng, tình tiết Hoắc trạch này cũng sẽ vạch trần một chi tiết, Lâm Mạch Mạch bảo bối mong đợi đã lâu cũng sẽ nhanh chóng ra sân, hắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui