Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo đang lo lắng không thôi, yếu ớt gượng cười: “Tư... Tư Hạo, em... em không sao, may mắn anh... anh tới đúng lúc. “

Đôi mắt tối đen như mực của Long Tư Hạo tràn đầy lo lắng, ánh mắt lộ ra áy náy và đau lòng nhìn cô: “Nếu anh tới đúng lúc, em sẽ không bị thương chảy máu, cũng sẽ không có dấu tay kia.”

Giờ anh vẫn còn đang hoảng hốt, anh không dám tưởng tượng, nếu anh đến muộn một phút thôi, có phải anh và Hiểu Hiểu sẽ âm dương cách biệt hay không.

Anh sẽ không bỏ qua tên kia, nếu để anh tra ra hắn là ai, anh nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn đoạn.

Anh ôm chặt cô vào lòng, xiết chặt như muốn khảm cô vào xương thịt mình, thân hình cao lớn của anh khẽ run, bởi vì anh sợ, sợ mất đi cô.

Giọng anh mang theo áy náy và tự trách: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, là anh tới không kịp, lẽ ra anh nên vào đây cùng em, sao anh lại để mình em vào chứ? Là lỗi của anh, xin lỗi.”

Lê Hiểu Mạn tựa vào ngực anh, hai mắt vô lực mở to: “Tư Hạo, không liên quan... đến anh, là em vô dụng...”

Tiểu Nghiên Nghiên theo vào thấy hai người ngã ra sàn, mở miệng nói: “Mẹ, xảy ra chuyện gì thế? Hai chị ấy... Mẹ...”

Tiểu Nghiên Nghiên nói xong nhìn về phía mẹ mình, thấy mẹ bé đang nằm trong lòng ba, sắc mặt thoạt nhìn không tốt, cô nhóc lo lắng chạy tới, hốc mắt lập tức đỏ lên, khóc hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ làm sao thế?”

Nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn nhìn về phía bé, gượng cười: “Nghiên Nghiên, mẹ... Không sao đâu, thật sự không sao cả.”

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn suy yếu, anh lo lắng bế cô lên, mang theo Nghiên Nghiên rời khỏi ảnh viện.

Trên đường về biệt thự, anh gọi điện cho Lạc Thụy, bảo cậu ta điều tra kẻ mặc áo đen xuất hiện ở ảnh viện hôm nay.

Lát sau về đến biệt thự, anh lập tức bảo những bác sĩ sớm đã được gọi tới mau chóng kiểm tra cho Lê Hiểu Mạn, anh xác nhận nhiều lần với bác sĩ là cổ cô không gãy xương, hoàn toàn không có việc gì, anh mới dần dần yên lòng.

Trên cổ Lê Hiểu Mạn bị dao rạch chảy máu, là Long Tư Hạo tự mình giúp cô xử lý.

Miệng vết thương được xử lý xong, cô bị Long Tư Hạo mãnh liệt yêu cầu nằm lên giường nghỉ ngơi, trong lòng lại nghĩ đến kẻ mặc áo đen thần bí kia.

Hắn không cho cô và Long Tư Hạo cử hành hôn lễ thật ra vì lý do gì?

Sau tai hắn tại sao lại xăm chữ “Tư”?

Hắn làm cách nào lẻn vào phòng trang điểm của cô? Hay từ sớm hắn đã chờ sẵn ở đó?

Sao hắn biết hôm nay cô và Tư Hạo đi chụp ảnh cưới?

Tiểu Nghiên Nghiên nằm bên cạnh cô, thấy cô nhíu mày không biết đang nghĩ gì, bé lo lắng đau lòng nhìn lên cổ cô.

Bé khẽ nhíu mày, hốc mắt đỏ lên, đáy mắt lộ vẻ đau lòng, thanh âm non nớt: “Mẹ, cổ mẹ còn đau không?”

Lê Hiểu Mạn thu hồi suy nghĩ, đối diện với ánh mắt đau lòng của Tiểu Nghiên Nghiên, trong lòng ấm áp, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ không sao.”

Nghỉ ngơi một lát, khí sắc của cô tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn vô lực nữa.

Tiểu Nghiên Nghiên vẫn nhíu mày, giọng điệu cũng không thả lỏng chút nào: “Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, miệng vết thương trên cổ mẹ làm sao mà có? Mẹ ở trong phòng trang điểm đã xảy ra chuyện gì? Hai chị kia vì sao nằm trên đất không nhúc nhích?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn ôn nhu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang lo lắng cho mình: “Nghiên Nghiên, mẹ gặp... Người xấu, may mắn ba con tới kịp lúc, mẹ chỉ bị thương ngoài da thôi, Nghiên Nghiên không cần lo lắng.”

Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu, nhìn về phía Long Tư Hạo ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn, khẽ nói: “Ba, mẹ bị người xấu dọa, ba mau trấn an mẹ đi! Con không quấy rầy hai người nữa.”

Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên ngoan ngoãn ra khỏi phòng ngủ, cũng tri kỷ đóng cửa phòng ngủ lại.

Có một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, trong lòng Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đều cảm thấy vô cùng vui sướng.

Long Tư Hạo nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, đau lòng nhìn cổ cô, ánh mắt lại tràn đầy áy náy: “Hiểu Hiểu, đều tại anh, tại anh không bảo vệ tốt em.”

Đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, Lê Hiểu Mạn khẽ vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, khẽ nhíu mày: “Tư Hạo, không liên quan đến anh, anh không cần lần nào cũng đem trách nhiệm đổ lên đầu mình, còn nữa, em không phải trẻ con, em cũng muốn học cách bảo vệ bản thân, em không thể bắt anh từng giây từng phút lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em được. Yên tâm, đau một lần rồi khôn ra, lần sau em sẽ không để những kẻ kia tổn thương đến mình.”

Long Tư Hạo nheo măt, lo lắng nhìn cô: “Không có lần sau, anh sẽ không cho hắn có cơ hội tới gần em, từ giờ trở đi, một tấc anh sẽ không rời, ở bên cạnh bảo vệ em.”

“Tư Hạo...”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Anh không cần như vậy, như vậy anh sẽ mệt mỏi lắm, em không muốn anh mệt mỏi như thế, nếu lo lắng cho em, anh phải cho em cơ hội để em trưởng thành, anh tin em đi, em sẽ không để hắn chạm tới mình lần nữa đâu, anh đừng quên, em biết võ phòng thân.”

Long Tư Hạo vẫn lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, dù sao em cũng là nữ...”

“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn cắt lời anh, khuôn mặt thanh lệ hiện lên chút mất mát: “Anh không coi trọng phụ nữ?”

Nhìn thấy cô mất mát, Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh tuyệt đối không có ý khinh thường phụ nữ, mà là phụ nữ trời sinh không có sức lực mạnh như đàn ông con trai, cũng khó thắng nổi, anh sợ em gặp nguy hiểm, đồ ngốc, em có biết em quan trọng với anh nhường nào không? Nếu không có em, anh sống không bằng chết.”

Hôm nay kẻ mặc áo đen ở phòng trang điểm ảnh viện kia, anh thấy hắn thân thủ nhanh nhẹn, từng qua huấn luyện.

Cho dù Hiểu Hiểu biết thuật phòng thân, cũng khó tránh khỏi phải chịu thiệt.

Bởi vì không nhìn thấy mặt tên đó, cho nên anh không biết hắn có dáng vẻ gì, nhưng thân hình và bóng dáng kẻ đó anh lại thấy có chút quen thuộc.

Lê Hiểu Mạn đương nhiên biết Long Tư Hạo vừa rồi nói vậy là do lo cô gặp nguy hiểm, cô ôm chặt anh, giọng nói mang theo chút áy náy: “Tư Hạo, xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”

Ánh mắt cô lóe lên tia sáng sắc lạnh, trong lòng đã muốn xác định được kẻ mặc áo đen kia chính là người thần bí liên tiếp thiết kế hãm hại cô.

Mẹ cô Lê Tố Phương là hắn giết, con đầu lòng của cô và Long Tư Hạo là hắn hại chết, Trần Lan, Lý Tuyết, Trương Hồng đều là người của hắn.

Kẻ thần bí kia có thể thần không biết quỷ không hay trốn trong phòng trang điểm ảnh viện, lại có thể thuận lợi đào thoát, chứng minh hắn không đơn giản, cô sẽ không tha cho hắn, cho dù là không biết tự lượng sức, cô cũng nhất định phải vì mẹ cô Lê Tố Phương, vì con gái của cô và Long Tư Hạo, vì chính mình báo thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui