Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

So với sắc mặt phẫn nộ của ba người, Lê Hiểu Mạn có vẻ tương đối bình tĩnh, cô thản nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ba người, chỉ tay vào sofa, nhẹ nhàng nói: “Ba vị trước hết cứ ngồi đã, có chuyện gì thì từ từ rồi nói.”

“Nói?” Tổng thanh tra Dư xanh mặt: “Nói thế nào? Cô miệng thì mời chúng tôi ăn cơm, nhưng lại cố ý chuốc say chúng tôi, rồi thừa dịp đó chụp mấy bức ảnh này, Lê tiểu thư, không ngờ cô lại có cái sở thích đó.”

Lê Hiểu Mạn nhìn tổng thanh tra Dư đang ngập tràn lửa giận, khẽ cười: “Tôi nghĩ ba vị hiểu nhầm rồi, ảnh này không phải do tôi chụp.”

“Không phải cô thì là ai?” Người đàn ông tên Tiểu Hứa cũng vô cùng tức giận hỏi lại Lê Hiểu Mạn.

Ngày đó bọn họ nể mặt Lạc Thụy nên mới đồng ý đến Ngự Yến lâu, còn chưa kịp động vào đồ ăn đã say mèm, chờ đến khi ba người họ tỉnh lại trên mặt đất, cô và Lạc Thụy đều đã không thấy đâu nữa.

Bọn họ hỏi phục vụ ở Ngự Yến lâu mới biết, hai người đã sớm rời khỏi, cũng đã thanh toán rồi.

Tỉnh lại trên mặt đất, ba người tuy cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng hôm qua, ba người cùng nhận được ảnh chụp họ lõa thể, không chỉ vậy, ngoài những ảnh chụp từng người, còn lại đều là ảnh ba người trần chuồng ở chung với nhau.

Cái gọi là “ảnh chụp chung” chính là ba người đàn ông trần như nhộng ôm ấp nhau, tư thế vô cùng mờ ám, khiến người ta mơ màng, người không biết còn tưởng họ đang...

Nếu mấy bức này bị công bố ra ngoài, ba người họ đều sẽ không còn mặt mũi nào ở lạ thành phố K nữa.

Hôm qua sau khi nhận được ảnh chụp, bọn họ đều nhận được điện thoại của Lạc Thụy, nói rằng nếu họ không muốn mấy bức ảnh đso bị công bố thì phải đến phòng làm việc của Many, cho nên mới sáng sớm ba người đã ở đây rồi.

Lê Hiểu Mạn nhìn ba người đang vô cùng tức giận, bất đắc dĩ so vai: “Tôi thật sự không biết ai chụp.”

Những lời này của cô đều là thật, cô chỉ nói muốn đối phó với ba người này thôi, người thực hiện là Lạc Thụy cho nên những ảnh chụp này là Lạc Thụy chụp hay để người khác chụp, cô thật sự không biết.

Cô không quan tâm quá trình, quan tâm kết quả là được.

Lạc Thụy không hổ là người bên cạnh ông xã cô, hiệu suất làm việc cao, xử lý chuyện vô cùng tốt, là một trợ thủ vô cùng đắc lực.

Tổng thanh tra Dư xiết chặt hai tay, giận dữ trừng Lê Hiểu Mạn hỏi: “Tôi mặc kệ ai chụp, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Mắt Lê Hiểu Mạn khép hờ, lạnh nhạt nói: “Tổng thanh tra Dư thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều, chỉ là ông thông minh thế, sao lại làm chuyện ngu xuẩn vậy?”

“Tôi làm chuyện ngu xuẩn gì?” Tổng thanh tra Dư không vui nhìn cô, nheo mắt.

Lê Hiểu Mạn không trả lời mà cầm một bức ảnh trên bàn lên, nhìn lướt qua: “Dáng người của ba người rất tệ.”

Ba người nghe lời của cô, cơ mặt nhảy lên, lòng tự trọng bị tổn thương.

Ba người mặc dù tức giận, nhưng lại biết người cầm đằng chuôi bây giờ là Lê Hiểu Mạn, cho nên cũng không dám làm gì.

Thấy ba người tức giận đến mức muốn đánh người, trên mặt Lê Hiểu Mạn vẫn nhạt nhẽo như cũ, hơi nhếch môi: “Tôi không muốn thế nào hết, chỉ hi vọng ba người có thể giúp tôi một việc.”

“Chuyện gì?” Người hỏi đương nhiên là tổng thanh tra Dư.

Lê Hiểu Mạn liếc xéo ba người, ngửa lưng ra sau, tựa vào ghế xoay, gõ nhẹ lên bàn làm việc: “Cái này rất đơn giản, giúp tôi giám sát Hoắc thị, thỉnh thoảng thông báo tình hình cho tôi là được.”

Tổng thanh tra Dư có chút kinh ngạc nhìn cô: “Cô muốn chúng tôi làm cơ sở ngầm của cô ở Hoắc thị? Cô muốn làm gì?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Tổng thanh tra Dư, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, mấy người chỉ cần trả lời tôi là làm hay không thôi, nếu mấy người đáp ứng, tôi sẽ bảo đảm những bức ảnh chụp này không lộ ra ngoài, nếu không, tôi cũng chỉ cố gắng làm ba vị tức chết thôi.”

“Cô... Cô uy hiếp chúng tôi?”

Ba người Tổng thanh tra Dư, Tiểu Hứa, Tiểu Phùng đều tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn.

“Uy hiếp?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn ba người, nhếch môi cười: “Thật ra ba người hoàn toàn có thể lý giải là chúng ta đang hợp tác, mấy người giúp tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi, tôi nghĩ ba người rời khỏi TE sang Hoắc thị ăn máng khác, chắc là vì tiền phải không?”

Tổng thanh tra Dư không vui hỏi: “Ai nói chúng tôi đi ăn máng khác là vì tiền?”

“Không vì tiền, chẳng lẽ vì nghĩa?” Lê Hiểu Mạn nhìn ba người họ, mở tài liệu trên bàn làm việc ra.

Cô tùy ý nhìn vài lần sau đó nheo mắt nhìn Tổng thanh tra Dư, cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự sắc lạnh: “Tổng thanh tra Dư, tên đầy đủ là Dư Chung Hải, 46 tuổi, đã kết hôn, có hai đứa con gái, trong nhà tổng cộng có tám miệng ăn, lương một năm 20 vạn, mới mua nhà, đã thanh toán 60 vạn, gia đình hòa thuận...”

Tổng thanh tra Dư nghe Lê Hiểu Mạn nói ra tư liệu của mình thì chấn kinh, trừng mắt: “Cô... Sao cô biết những chuyện đó? Cô điều tra tôi?”

Lê Hiểu Mạn nhìn vào tư liệu điều tra được nói, sau đó nhìn Tổng thanh tra Dư cười, giọng điệu nhạt nhẽo: “Những thứ vừa rồi tôi nói cũng không quan trọng, quan trọng là hàng tháng ông nuôi gia đình, nhưng vẫn nuôi tình nhân bên ngoài, trả 2 vạn tiền thuê nhà trọ xa hoa cho cô ta, ông nói xem nếu tôi nói mấy chuyện này cho vợ ông nghe, vợ ông sẽ phản ứng thế nào?”

“Cô...” Tổng thanh tra Dư sắc mặt đại biến, dù sao thì chuyện nuôi tình nhân bên ngoài cũng chẳng tốt lành gì, cho nên sắc mặt ông ta không hề tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui