Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tới ngoài tòa nhà TE, cô ta dừng xe lại, cũng không xuống xe, lấy từ trong túi ra một đôi nhẫn, đưa cho Tiểu Long Dập.

“Lát nữa nghĩ cách đem thứ này bỏ vào túi ba con, nhớ đừng làm ba con hoài nghi.”

Tiểu Long Dập mím môi liếc cặp nhẫn kim cương Ngãi Na đưa cho mình, cũng không đưa tay nhận lấy.

Ngãi Na thấy bé không cầm nhẫn, ánh mắt không hài lòng: “Allen, phát ngốc cái gì? Nhận lấy! Con không muốn đoạt lại ba sao?”

Allen trầm mặc hồi lâu nhìn Ngãi Na, đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia thất vọng, nhíu mày hỏi: “Mẹ cảm thấy như vậy có thể đoạt cha lại sao?”

Ngãi Na xiết chặt đôi nhẫn kim cương trong tay, ngoan lệ nheo mắt lại, ngữ khí âm lãnh: “Bằng vào đôi nhẫn kim cương này đương nhiên không đoạt lại cha con được, mẹ phải từng bước khiến con mụ xấu xa Lê Hiểu Mạn kia hoài nghi Tư Hạo, một lần không được, còn có lần thứ hai, mẹ cũng không tin cô ta không chút hoài nghi ba con, phụ nữ trời sinh đa nghi, nhất là người từng bị phản bội một lần càng dễ đa nghi, ta thật muốn nhìn xem con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia có thể tin ba con đến đâu, Allen, chỉ cần con giúp mẹ đoạt ba lại, con muốn mẹ mua gì mẹ cũng mua cho con, cầm lấy nhẫn đi.”

Tiểu Long Dập nhíu mày nhìn cặp nhẫn kim cương trên tay Ngãi Na, mới đưa tay ra nhận, nhưng giây tiếp theo bé lập tức ném qua cửa sổ xe.

Ngãi Na thấy thế, giận đỏ hai mắt, lớn tiếng quát: “Allen, mày… Mày dám ném nhẫn của mẹ xuống, trở về tao sẽ dạy bảo lại mày cho cẩn thận.”

Ngãi Na nộ khí đùng đùng nhìn Tiểu Long Dập nói, sau đó vội vội vàng vàng xuống xe, như là sợ Tiểu Long Dập nhân cơ hội chạy mất, cô ta khóa lại cửa xe, Tiểu Long Dập bị nhốt ở trong xe căn bản không ra được.

Cặp nhẫn kim cương kia bị Tiểu Long Dập ném đi đúng lúc được một đôi mẹ con nhặt được, Ngãi Na xuống xe lập tức đi về phía đôi mẹ con kia.

Tiểu Long Dập ngồi trong xe liếc nhìn Ngãi Na, lập tức thu lại ánh mắt sau đó vành mắt đỏ lên, nước mắt thương tâm từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi xuống bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc.

Ngãi Na đi một lúc lâu mới quay lại, khóe môi mang theo nụ cười âm hiểm khi đạt được mục đích.

Sau khi cô ta bước lên xe, viền mắt hồng hồng lạnh lùng nhìn tiểu Long Dập, trong giọng nói lộ rõ vẻ không hài lòng: “Allen, càng ngày con càng không nghe lời mẹ, trở về mẹ sẽ dạy dỗ lại con, con không giúp mẹ ắt có người sẽ giúp mẹ, có tiền thì đến ma quỷ cũng sẽ sai khiến được, xã hội này, chỉ cần có tiền thì không gì là không làm được.”

Ngãi Na nói xong cũng không thèm để ý tới tiểu Long Dập, xe cô ta đỗ phía ngoài tòa cao ốc TE, đậu mãi ở đó cho đến giờ tan tầm.

Long Tư Hạo đúng giờ tan sở mới đi ra khỏi công ty, vừa mới bước ra khỏi tòa cao ốc TE liền thấy hai mẹ con từ đâu chạy đến, trực tiếp dừng lại trước người Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo híp mắt u ám nhìn hai mẹ con kia, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Bố...”

Bé gái trước mặt ước chừng khoảng bảy, tám tuổi, bỗng nhiên gọi một tiếng “Bố”, sau đó ôm chầm lấy chân Long Tư Hạo.

“Bố... Tại sao bố không cần con và mẹ?”

Vì đương lúc tan việc, Long Tư Hạo lại bị một cô bé ôm lấy chân mình gọi bố, cho nên hiển nhiên thu hút nhiều sự chú ý, chỉ một chốc đã xúm lại thành đám đông.

Mà mẹ của cô bé kia cũng ôm lấy Long Tư Hạo, lớn giọng nói: “Ông xã, rốt cuộc em cũng tìm được anh.”

Hai mẹ con ôm nhau khóc rất giả tạo, đương nhiên Long Tư Hạo nhìn ra điều đó, anh híp mắt u ám nhìn hai mẹ con bọn họ, khóe môi cong lên mang theo nụ cười đầy rẫy nguy hiểm: “Buông ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Giọng nói anh vô cùng lạnh lẽo, quanh thân tỏa ra hơi thở làm người khác sợ hãi.

Hai mẹ con bọn họ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, đáy mắt lướt qua một tia khiếp sợ, nhanh chóng buông tay anh ra.

Trong lúc đó, có hai nhân viên an ninh đi tới, đầu tiên bọn họ kính cẩn cúi đầu xin lỗi Long Tư Hạo, sau đó là lôi hai mẹ con kia đi.

Sau khi hai mẹ con kia bị lôi đi, Long Tư Hạo thâm trầm liếc hai mẹ con bọn họ một cái, rồi sải bước về phía xe của mình.

Hai nhân viên an ninh tra hỏi hai mẹ con kia một lúc, sau khi cảnh cáo bọn họ vài câu mới thả người đi.

Hai mẹ con kia mồm thì liên hồi nói không dám, mắt thì dáo dác nhòm ngó xung quanh rồi mới đi về hướng xe Ngãi Na.

Ngãi Na đang ngồi ở trong xe thấy bọn họ đi tới, kéo kính xuống thò đầu ra nhìn bọn họ hỏi: “Đã xong?”

Người phụ nữ có khuôn mặt đại trà kia đang nắm lấy tay con gái mình gật đầu liên tục, cười nói: “Đã xong, đã xong, tôi đã làm theo lời cô nói tìm cơ hội bỏ nhẫn vào túi quần anh ta, chuyện kia... cô đã nói chỉ cần chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ, thì sẽ cho chúng tôi tiền...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui