Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lê Hiểu Mạn có chuyện muốn hỏi Lạc Thụy, nên cười nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh dẫn Nghiên Nghiên và Allen vào trước đi, em và trợ lý Lạc nói vài câu.”

Long Tư Hạo nheo mắt, sâu kín nhìn Lê Hiểu Mạn, mới đáp “được”, dẫn Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập vào hội trường.

Buổi họp báo lần này, Hoắc thị mời không ít người, nhưng hội trường có không ít chỗ trống, chứng tỏ có nhiều khách quý chưa đến.

Nhưng mà nhiều chỗ trống, có lợi cho Long Tư Hạo dắt cả nhà theo.

Long Tư Hạo dẫn hai đứa nhỏ ngồi vào dãy khách quý.

Ba người ba vẻ mặt xuất sắc vừa ngồi xuống, liền thu hút không ít ánh mắt trong hội trường.

Hoắc thị tổ chức buổi họp báo sản phẩm mới, Hoắc Vân Hy đương nhiên có ở đây, anh ta muốn sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong thì lên đài phát biểu, thấy Long Tư Hạo không chỉ được mời tới, còn dẫn theo hai đứa con, lúc ánh mắt anh ta rơi vào trên mặt Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập, trong mắt xẹt qua nồng đậm bi thương.

Anh ta nhìn chung quanh, không thấy bóng người Lê Hiểu Mạn, chân mày nhíu chặt hơn.

Tiểu Nghiên Nghiên ngồi dãy ghế khách quý nhìn loạt sản phẩm mới “Lục tinh linh” trên màn hình lớn, chu cái miệng nhỏ: “Daddy, nhà thiết kế của ông cố Hoắc thiết kế không đẹp bằng mẹ.”

Tiểu Long Dập nhìn trang sức bày trên kệ, thấy sản phẩm mới đúng như Tiểu Nghiên Nghiên nói, thiết kế rất không có sáng ý, đáng tiếc phỉ thúy nguyên thạch tốt như vậy.

Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói, Long Tư Hạo nhìn sản phẩm mới của Hoắc thị trên kệ, cảm thấy quả thực không bằng loạt sản phẩm “Đông Phương Châu” VI công bố hôm qua.

Không chỉ có bọn họ nghị luận, những chỗ khác cũng có tiếng nghị luận.

Hôm qua VI mới tổ chức buổi họp báo sản phẩm mới, là trang sức làm bằng phỉ thúy, mà hôm nay Hoắc thị cũng công bố trang sức làm bằng phỉ thúy, phong cách thiết kế còn không bằng sản phẩm của VI đương nhiên dẫn tới rất nhiều tiếng nghị luận và so sánh.

Hoắc Nghiệp Hoằng đã sớm thấy Long Tư Hạo, sau khi ông nói dứt lời, xuống đài, được nhân viên đỡ đi tới ngồi xuống bên cạnh Long Tư Hạo.

“Tư Hạo, ông nội không nghĩ tới hôm nay không chỉ có con đến tham gia buổi họp báo của Hoắc thị, còn mang theo Nghiên Nghiên và…”

Nói đến đây, Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Tiểu Long Dập ngồi cảnh Tiểu Nghiên Nghiên.

Trong hôn lễ lần trước, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã công khai nhận lại Tiểu Long Dập, nên ông đương nhiên biết Tiểu Long Dập là con trai Long Tư Hạo, là cháu chắt của ông.

Mặc dù ông thích Tiểu Nghiên Nghiên, nhưng ở tuổi của ông, đều sẽ có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, đương nhiên thích cháu chắt Tiểu Long Dập hơn.

Ông nhìn Tiểu Long Dập, cười hòa ái: “Cháu tên gì?”

Tiểu Long Dập ngẩng đầu nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, mặc dù lần trước Hoắc Nghiệp Hoằng có tham dự hôn lễ, nhưng bé cũng không thấy ông, cũng không biết ông là ai, cho nên đây là lần đầu tiên bé gặp ông.

Đối với ông lão, bé nên tôn trọng, nhưng bé cảm thấy đôi mắt ông lão đang cười kia thật là sắc bén, mang cho bé dự cảm xấu.

Bé không đáp lời, Long Tư Hạo nhìn Tiểu Long Dập, nheo mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khuôn mặt tuấn mỹ trầm mấy phần: “Con trai của Long Tư Hạo tôi, bất kể tên gì, đều chỉ có thể là họ Long.”

Hoắc Nghiệp Hoằng thu hồi tầm mắt từ trên người Tiểu Long Dập, mặt đầy bi thương nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, cháu vẫn còn giận ông vì lần trước ông nội cho người cầm súng uy hiếp cháu và Mạn Mạn sao? Haiz! Ông nội chỉ hy vọng cháu có thể nhận tổ quy tông mà thôi, ông nội không muốn thật sự tổn thương cháu, Mạn Mạn, còn có Nghiên Nghiên, ông nội nói những lời đó cũng chỉ hù họa các cháu một chút, nào biết từng người các cháu đều bị ông nội hù dọa được, chuyện ngày đó là ông nội quá đáng, nhận dịp hôm nay có cơ hội, ông nội xin lỗi các cháu.”

Tiểu Nghiên Nghiên nghe ông nói, chớp chớp mắt: “Ông cố Hoắc, ngày đó ông còn nói muốn đánh mẹ đến tàn tật.”

Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, ngày đó ông cố thật sự chỉ hù dọa các cháu một chút thôi, không phải cuối cùng ông cố cũng không làm gì các cháu sao?”

Dứt lời, Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo, mặt không biết làm sao: “Tư Hạo, chuyện ngày đó đã qua rồi, ông nội cũng không thật sự tổn thương các cháu, cháu đừng để trong lòng nữa, chờ buổi họp báo kết thúc, ông nội giải thích với các cháu tại sao ngày đó ông nội phải làm vậy.”

Thân là Tổng giám đốc Hoắc thị, lúc này Hoắc Vân Hy cũng đang phát biểu trên đài.

Ánh mắt anh ta một mực rơi vào trên người Hoắc Nghiệp Hoằng và Long Tư Hạo, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng không biết đang nói gì với Long Tư Hạo, anh ta cau mày.

Long Tư Hạo lẳng lặng ngồi đó, anh giống như không nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói gì, không có vì lời ông thốt ra mà có bất kỳ gợn sóng nào.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Tư Hạo căn bản không nguyện để ý tới ông, ông thở dài một hơi, vẻ mặt tịch mịch.

Ông đã làm sai thật sao? Từng người cháu trai đều lãnh đạm hời hợt với ông.

Long Tư Hạo thấy anh vào hồi lâu, Hiểu Hiểu của anh và Lạc Thụy còn chưa vào, liền nghiêng đầu nhìn cửa hội trường, trong mắt thoáng qua nghi ngờ, Hiểu Hiểu của anh rốt cuộc có lời gì muốn nói với Lạc Thụy, tại sao còn chưa vào?

Bên ngoài hội trường, mắt Lê Hiểu Mạn chứa đầy ý cười nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, anh thật sự là một trợ lý rất đắc lực rất giỏi, Long Tư Hạo có anh bên người rất may mắn, nếu anh đã xử lý tốt mọi chuyện thì tôi yên tâm, vậy tôi vào trước.”

Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu: “Tổng giám đốc phu nhân quá khen, tôi cũng chỉ tứ chi phát đạt, có thể thay Tổng giám đốc và Tổng giám đốc phu nhân làm ít chuyện, vẫn là Tổng giám đốc và Tổng giám đốc phu nhân có đầu óc tốt, kế sách hai người nghĩ ra đều tuyệt diệu, cô yên tâm vào đi, lát nữa buổi họp báo của Hoắc thị sẽ không tiến hành được nữa.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy, cười lần nữa, mới đi vào hội trường.

Cô giương mắt nhìn chung quanh, thấy Long Tư Hạo dẫn hai đứa nhỏ ngồi vào hàng trên cùng, cô cũng đi thẳng tới đó.

Lúc này Hoắc Vân Hy đứng trên đài, đang tiếp nhận các ký giả truyền thông phỏng vấn.

Lúc anh ta đang trả lời ký giả, thấy Lê Hiểu Mạn đi vào hội trường.

Hôm nay Lê Hiểu Mạn mặc âu phục màu đen lộ vẻ lão luyện, tóc quăn dài tùy ý rũ đầu vai, theo nhịp bước nhanh nhẹn của cô mà gợn sóng.

Khí chất cô ôn uyển mê người, thanh nhã nhưng lại không mất vẻ quyến rũ kiều mỵ.

Ký giả thấy anh ta đột nhiên ngừng lại, liền nhìn về phía Lê Hiểu Mạn theo tầm mắt anh ta.

Trong hôn lễ trước đó, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đều lên trang đầu thành phố K, cho nên những ký giả đương nhiên nhận ra Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy từng có cuộc hôn nhân ngắn ngủi đã là chuyện năm năm trước, hơn nữa khi đó, bọn họ đều ít quan tâm, dĩ nhiên không ai nhớ chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui