Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn không thể tin vào tai mình, đôi mắt đầy nước mắt ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vân Hy, trong đôi mắt kia là sự xa lạ giống như cô chưa từng quen biết anh, nhìn anh... không có một chút kích động, xem ra là cô nhìn nhầm anh rồi.

Anh đã không còn là Hoắc Vân Hy mà cô biết.

Người đàn bà dưới người anh bị anh ngăn cản khiến cho cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ.

Âm thanh kiều mỵ của người đàn bà vang lên: “Vân Hy, đừng giận, cô ta thích xem thì để cho cô ta xem đi, chúng ta tiếp tục.”

Không nghe Hoắc Vân Hy đáp lại, nhưng hai người lại bắt đầu vận động.

Cô ngẩn ngơ tại chỗ, chờ hai người vận động xong, lòng cô đã đau đến vô cảm rồi.

Cô chưa bao giờ biết cô có thể dũng cảm như thế, dũng cảm tới mức có thể lẳng lặng nhìn người chồng mà mình yêu thương cũng người đàn bà khác lên giường làm tình, vậy mà không khóc không ầm ĩ, cứ bình tĩnh như thế.

Trong mắt cô đầy hơi nước, hiện tại bọn họ huề nhau có phải không? Cô bị anh ta thiết kế dan díu mà... anh ta ở trước mặt cô ngoại tình...

Thấy hai người đã xong việc, đôi mắt xinh đẹp của Lê Hiểu Mạn nheo lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hai người trần truồng trên giường: “Đủ chưa? Không đủ thì tiếp tục, tôi chờ các người.”

Có lẽ là chịu đả kích quá lớn, giọng điệu của cô rất nhẹ, bình tĩnh không nghe ra chút gợn sóng, nhưng lòng cô đã sớm tan tành.

Hoắc Vân Hy nghe thấy lời cô làm như không biết, liếc mắt nhìn cô, đó là người đàn bà yêu anh ta nhưng nhìn anh ta và người đàn bà khác làm tình trên giường lại không hề tức giận.

Trong mắt anh ta hằn lên sự tức giận, trong lòng không hiểu sao cảm thấy nhụt chí, lập tức không thèm để ý đến cô mà ôm người đàn bà trên giường đi vào phòng tắm.

Lúc anh ta ôm người đàn bà đó, khóe môi cô ta nhếch lên nụ cười như đạt được mục đích, khiêu khích khinh miệt nhìn Lê Hiểu Mạn.

Lúc này Lê Hiểu Mạn mới nhìn rõ cô ta, vốn lòng đã vô cảm lại đau đớn hơn, đau đến mức cô thở không nổi, đau đến đôi môi run rẩy, khóc không thành tiếng.

Vì sao lại là Hạ Lâm? Vì sao lại là cô ta?

Nước mắt trào ra, bán tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì lòng đau mà móng tay nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay,nhưng cô không cảm thấy đau.

Bởi vì lúc này lòng cô còn đau hơn so với nỗi đau từ lòng bàn tay.

Lúc này trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh dâm đãng của người đàn bà.

Hạ Lâm như sợ Lê Hiểu Mạn không nghe thấy, rên to còn hơn lúc nãy.

Lê Hiểu Mạn nghe tiếng dâm đãng của cô ta, không biết lòng mình có còn đau hay không.

Rất lâu sau, Hạ Lâm quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, che đi dấu hôn trên người.

Cô ta nở nụ cười đắc ý, vặn mông lắc eo đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt khinh miệt nhìn cô: “Thế nào? Đau lòng rồi hả? Tận mắt nhìn thấy chồng mình cùng người khác lên giường có cảm giác gì? Khổ sở sao? Haha... trách được ai chứ? Chỉ có thể trách cô quá ti tiện, cô không gả cho ai mà cứ phải gả cho Vân Hy, phá hủy hạnh phúc của tôi và Vân Hy...”

Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, không để mình rơi nước mặt trước mặt Hạ Lâm, cô cho rằng lòng mình đau đến vô cảm rồi nhưng mà vẫn đau như thế.

Cô tổn thương chưa đủ nặng sao?

Hạ Lâm thấy cô chịu đựng không khóc, ánh mắt hèn mọn nhìn cô, chế nhạo: “Chị à, cảm giác kìm nén không khóc rất khó chịu phải không? Nếu tôi là cô, đã sớm không chịu được rồi, sao cô còn không biết xấu hổ, có chết cũng không chịu buông Vân Hy ra, cô có biết Vân Hy chán ghét cô thế nào không? Cô không thấy tịch mịch sao? Không bằng tìm lão già nào gả đi, đỡphải làm bà cô già.” Nói đến đây, ánh mắt Hạ Lâm hèn mọn nhìn cô: “Tối qua cô cả đêm không về, nói vậy chắc là khoái trá lắm đúng không?”

Nghe được lời của cô ta, Lê Hiểu Mạn giật mình, đôi mắt đong đầy nước mắt trong trẻo mà lạnh lùng, giống như thanh kiếm sắc bén: “Cô có ý gì?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui