Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiếng súng nối nhau, súng lửa bắn tứ phía, binh đoàn MX cũng không còn nhiều đạn dược, chứ nói chi liên minh LR, mà quân đoàn tự thành lập nhiều đạn dược, cứ đánh tiếp như vậy không phải là cách.

“Tổng giám đốc, không được, không chống đỡ nổi nữa, đạn dược binh đoàn MX chi viện đã dùng hết, xem ra chỉ có thể dựa vào võ thuật.”

Anh ta vừa dứt lời, một quả bom bay tới cạnh anh ta, nếu không phải anh ta vừa vặn nghiêng người, đã bị ném trúng.

Lạc Thụy kinh ngạc, hí mắt nhìn Hỏa Mân Côi bên cạnh, đưa tay ra: “Cho tôi mượn hai cây phi đao dùng một chút.”

“Hôn tôi một cái, tôi liền cho.” Hỏa Mân Côi kiều mỵ nói, đưa mặt đến gần môi anh ta.

Lạc Thụy liếc cô ta, trực tiếp rút hai cây phi đao bên hông cô ta, nhìn hai tên cầm súng liên thanh bắn càn quét trước mặt, hai cổ tay chuyển động, đồng thời phóng ra, hai tên kia liền ngã xuống.

Long Tư Hạo một mực quan sát tình thế, Knox chiếm thế thượng phong kà vì bọn họ có đầy đủ đạn dược và vũ khí quân sự.

Còn phía bọn họ không chỉ không đủ đạn dược, hơn nữa chỉ có súng lục và súng trường tự động, thua Knox về mặt vũ khí.

“Đùng đùng.”

Lăng Hàn Dạ bắn hai phát xong, trong súng cũng hết đạn, anh vẻ mặt ngưng trọng nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, tôi cũng hết đạn.”

Khưu Đặc ở bên cạnh anh đưa cho anh cây cung tên.

Lăng Hàn Dạ liếc mắt, giật giật khóe môi: “Muốn tôi bắn cung tên?”

Sau đó anh nhận lấy cung tên, híp mắt, kéo cung: “vèo” một cái, bắn mũi tên, nhưng không đủ lực, không bắn trúng người.

Lạc Thụy thấy thế, cố ý đả kích: “Lăng thiếu, anh không phải vì năm năm qua không vận động thể lực: “mũi tên” của anh rỉ sét chứ? Cách như vậy cũng bắn không trúng, sau này làm sao nối dỗi tông đường?”

Uy phong đàn ông của Lăng Hàn Dạ bị đả kích nghiêm trọng, anh đen mặt trợn mắt nhìn Lạc Thụy, sau đó rút ra ba mũi tên từ Khưu Đặc bên cạnh, kéo cung, ánh mắt sắc bén rơi vào quân đoàn đối diện.

Lạc Thụy thấy anh rút ba mũi tên một lần, há to miệng: “Lăng thiếu, anh muốn bắn ba mũi tên…”

Anh ta còn chưa nói hết lời, đã nghe “vèo vèo vèo”, Lăng Hàn Dạ bắn liên tục ba mũi tên.

Anh bắn liên tục ba lần, tốc độ rất nhanh, sau khi bắn ba mũi tên, giống như bắn cùng lúc.

Quân đoàn đối diện thấy ba mũi tên bay về phía bọn họ, không kịp tránh, liền bị bắn trúng.

Ba mũi tên bắn trúng ba người.

Lạc Thụy thấy thế, há miệng, nhìn Lăng Hàn Dạ giơ ngón tay cái lên: “Lăng thiếu, không tệ lắm, xem ra anh có hy vọng sinh ba.”

Chẳng qua mặc dù năng lực tác chiến của bọn họ mạnh đi nữa, hỏa lực của Knox quá mạnh, bọn họ lại không có đạn dược, muốn đánh thắng trận chiến này gần như là không thể nào.

Lăng Hàn Dạ nhìn Khưu Đặc, Hỏa Mân Côi, phi đao cũng sắp hết, anh cau mày nhìn Long Tư Hạo.

“Long thiếu, xem ra muốn đánh thắng trận chiến này là chuyện không thể nào, trừ phi có chi viện.”

Bọn họ có liên minh LR và binh đoàn MX chắn ở trước, cho nên coi như bọn họ an toàn, cũng không bị thương, nhưng trước mắt, đã có không ít thành viên LR và MX ngã xuống.

Long Tư Hạo lạnh lẽo nhìn Knox, tay bóp rắc rắc vang dội, ánh mắt cuồn cuộn gió bão tựa như muốn hủy diệt tất cả.

Knox cũng nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt âm lãnh sắc bén, khóe môi nở nụ cười tự tin cuồng ngạo, tựa như nắm chắc phần thắng trong trận chiến này.

Ngay lúc này, sau lưng ông đột nhiên truyền đến tiếng nổ.

“A A…”

Quân đoàn tự thành lập bị nổ, lật đật chạy bốn phía.

Nghe tiếng, Knox xoay người, nhìn thấy Âu Dương Thần vừa rời đi quay lại, ông lập tức xoay người bắt Âu Dương Thần.

Lạc Thụy và 10 thợ săn nhìn qua, thấy người bắn tên lửa lại là Âu Dương Thần.

Lạc Thụy trợn to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc: “Âu Dương Thần? Tại sao anh ta quay lại? Tổng giám đốc phu nhân đâu?”

Long Tư Hạo nhìn Âu Dương Thần, thấy anh ta quay lại, trong lòng anh lo lắng cho Hiểu Hiểu của anh, liền muốn tốc chiến tốc thắng.

Anh canh đúng thời cơ, thừa dịp quân đoàn của Knox đang hốt hoảng, lập tức hạ lệnh liên minh LR che chắn, Lạc Thụy dẫn 10 thợ săn xông lên.

Bên kia, Long Quân Triệt thấy thế, cũng lệnh binh đoàn MX nhân cơ hội xông lên.

Tiến vào cao điểm kịch chiến nhất, quân đoàn của Knox thấy liên minh LR và binh đoàn MX cùng xông tới, đang muốn giơ súng càn quét, lính đánh thuê của binh đoàn MX liền bất chấp xông lên.

Mắt mỗi người đều lộ ra hung ác như sói, dùng tốc độ nhanh nhất cướp súng trong tay quân đoàn, dùng phương thức bạo lực nhất vặn gãy cổ và tay bọn họ.

Lạc Thụy thấy lính đánh thuê của binh đoàn MX hung tàn như vậy, không khỏi rùng mình.

Anh ta nhìn 10 thợ săn: “Các anh em, liên minh LR chúng ta không thể thua kém binh đoàn MX, so tài bọn họ một chút, xem ai quật ngã được nhiều người của quân đoàn nhất.”

Lời này của anh kích thích 10 thợ săn, cũng kích thích binh đoàn MX.

Binh đoàn MX ra tay hung hãn hơn, 10 thợ săn cũng không thua kém.

Hỏa Mân Côi hất roi da, quấn lấy súng trong tay ba tên lính, quăng ra ngoài, sau đó lại hất thêm một cái, siết cổ binh lính, đến khi tên kia sắp bị sạc mới ném ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui