Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy gật đầu, nắm chặt tay anh ánh mắt đầy kiên định: “Tôi sẽ tìm cách tìm hiểu rõ chuyện hôm đó.”

Nói xong, tựa như nhớ ra cái gì đó, lại nhìn Lạc Thụy nói: “Trợ lí Lạc, tôi có một chuyện hi vọng anh có thể để ý đến nó một chút.”

Lac Thụy nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”

Lê Hiểu Mạn cau mày: “Tình hình gần đây của Hoắc thị, trợ lí Lạc tốt nhất nên liên lạc với giám đốc Dư.”

“Được, vậy tôi ra ngoài trước.”

Đợi Lạc Thụy đi khuất, Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn Long Tư Hạo đang ngủ: “Tư Hạo, em nhất định sẽ giúp anh lấy lại Long thị.”

...

Cô vẫn luôn cạnh chăm sóc Long Tư Hạo. Sáng mai, thời điểm Long Tư Hạo tỉnh giấc liền thấy cô nằm nhoài trên người anh mà ngủ, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngủ rất an yên.

Từ sau kho mọi chuyện qua đi, một tháng này chưa có đêm nào cô ngon giấc, tối qua là đêm đầu tiên sau một tháng cô có thể ngủ an ổn, an ổn đến mức cô không muốn tỉnh lại.

Quãng thời gian trước, bởi vì vẫn chưa có tin tức của Long Tư Hạo, hằng đêm cô gần như là khóc từ trong mơ, khóc đến tỉnh.

“Tư Hạo.”

Khóe môi cô buông ta hai tiếng, an yên cười vô cùng hạnh phúc.

Long Tư Hạo nheo mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đang nằm nhoài trên người anh, hương thơm trên người cô lượn lờ quanh chóp mũi anh khiến cho anh có chút cảm giác thân quen.

Mùi hương đó kích thích thần kinh anh, khiến anh tạm thời quên đi cô là con gái Long Quân Triệt.

Giờ phút này, anh không còn bài xích cô đến gần anh.

Đôi mắt đen mực nhìn cô chăm chú, không hề đánh thức cô.

Lát sau, theo bản năng anh đang muốn đưa tay lên chạm lên gương mặt cô thì, Lê Hiểu Mạn từ từ mở mắt ra.

Bởi vì đang nhìn cô chăm chú cho nên lúc Lê Hiểu Mạn mở mắt ra liền chạm ngay ánh mắt sâu lắng của anh.

Chỉ cần mắt là có thể nhìn thấy anh, đây là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.

“Tư Hạo.” Cô cười đến ngọt ngào, dịu dàng gọi anh.

Giọng Long Tư Hạo lạnh lùng: “Đứng dậy.”

Ánh mắt anh lãnh đạm, không nghe ra bất kì tình cảm gì trong đó, tựa với thanh âm vừa rồi của Lê Hiểu Mạn thì một người trên đồi một người dưới vực.

Nhìn ánh mắt sắp hóa băng của anh, Lê Hiểu Mạn che kín đau thương trong lòng, dịu dàng nói: “Ừm, em đứng dậy.”

Nói xong cô liền đứng dậy, ngoái đầu nhìn anh nở nụ cười: “Hôm nay anh muốn đến công ty à? Em chuẩn bị quần áo giúp anh.”

Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm: “Sao cô vào được đây? Cô đến đây làm gì?”

Nói xong, anh bước vài bước về phía cô, u ám nhìn cô: “Là Long Quân Triệt bảo cô tiếp cận tôi?”

Bởi vì câu nói kia mà cả người Lê Hiểu Mạn run lên, cô cắn chặt môi thấp giọng nói: “Tư Hạo, tại sao phải gói ghém ông ta và em cùng nhau? Đến cùng thì ngày đó anh và Tô Dịch đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phát nổ? Tô Dịch còn sống hay đã chết?”

Cô nói phát nổ, nhưng Long Tư Hạo lại không có ấn tượng về chuyện đó, anh nhìn cô bằng ánh mắt của một người điên – tự ý xông vào biệt thự của anh rồi nói một mớ lộn xộn không đầu không đuôi.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, thật ra Lê Hiểu Mạn muốn nói với anh chuyện lấy lại kí ức vốn không dễ dàng nhưng lại không nói, cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Em giúp anh chuẩn bị, anh đi rửa mặt trước đi.”

Nói xong, cũng không đợi Long Tư Hạo trả lời, trực tiếp đi về phía tủ áo quần của bọn họ.

Có điều, lúc mở tủ áo quần ra, cô mới biết bên trong đó không còn quần áo của cô.

Toàn bộ tủ quần áo to lớn, chỉ có mỗi đồ của Long Tư Hạo.

Vậy áo quần của cô đã đi đâu? Bị ai ném đi rồi? Là Tư Hạo cho người ném đi sao?

Không, nhất định không phải là Tư Hạo, Tư Hạo của cô sẽ không bao giờ vứt đi áo quần của cô.

Cô sửng sốt hồi lâu, như nhớ ra gì đó bỗng nhiên bới tung đống áo quần bên trong lên.

Không có tìm ra, sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt, lại chạy đi tìm ở nơi khác, sau đó là tủ đầu giường.

Long Tư Hạo thấy cô chạy đông chạy tây tìm kiếm, anh sải chân bước đến sau lưng cô: “Cô tìm cái gì?”

Lê Hiểu Mạn không trả lời Long Tư Hạo, mãi cho đến khi nhìn thấy một tờ giấy màu đỏ, mới bình tâm vui vẻ nhanh chóng lấy nó ra.

Trông thấy thứ cô đang cầm trong tay, anh lập tức đưa tay siết lấy cổ cô kéo cô lên cao.

“Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn hết hồn, tờ giấy màu đỏ trong tay cũng rơi luôn vào tay Long tư Hạo.

Nhìn thấy mấy chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” trên đó thì, anh cũng hoảng đến hết hồn, theo bản năng lật tờ giấy được gấp đôi ra, lúc nhìn thấy tấm hình chụp chung trên đó có cô và anh thì, anh sửng đến cứng người.

Bọn họ đúng là vợ chồng, vậy tại sao một chút ấn tượng anh cũng không có?

Như thế nào anh lại lấy con gái Long Quân Triệt?

Lê Hiểu Mạn trông thấy ánh mắt lom lom dòm tờ giấy lãnh chứng của cả hai thì hốc mắt bỗng ửng đỏ: “Tư Hạo, bây giờ anh đã tin chúng ta là vợ chồng chứ?”

–– Huyên Huyên có lời ––

Vở kịch hôm nay có chút lạnh lùng, ngày mai nội dung vở kịch sẽ được xoay vần ha.

Chuyện Long thiếu “mất trí nhớ” là một khúc dạo ngắn, bảo bối của chúng ta nhất định phải cố gắng, coi như cho Hiểu Hiểu của chúng ta một cơ hội để biểu hiện.

Bây giờ nhất định là bảo bối của chúng ta muốn hỏi bao giờ Long thiếu mới nhớ ra cô ấy, Long thiếu sẽ khôi phục lại trí nhớ vào lúc bảo bối của chúng ta không ngờ tới nhất, vậy thì phải xem bảo bối của chúng ta có “mắt vàng chói lửa” nhận ra Long thiếu đã khôi phục lại trí nhớ hay là để anh ấy giả bộ trêu đùa Hiểu Hiểu đây.

Bỗng nhiên muốn nhanh chóng cứu ông ngoại ra.

Đếm ngược đến ngày “đại kết cục” ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui