Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

“Cái gì? Không có khả năng!” Bên cạnh hoàng y phụ nhân vội la lên, “Ta đã thấy nha đầu kia nhu thuận, như thế nào liền tự sát?” (tử y và hoàng y là áo màu tím và vàng)

“Này mà cô cũng không biết,tôi chỉ cùng cô nói,cô đừng nói cho ai đấy.”

Hoàng y phụ nhân vỗ ngực trả lời: “Yên tâm yên tâm,ta sao lại là loại người này được, cô nói đi.”

Cố Vân có chút dở khóc dở cười, ở trường hợp này nói còn muốn giữ bí mật? Chỉ sợ các nàng hận không thể truyền càng nhanh càng tốt đi!

Tử y phụ nhân trái nhìn phải nhìn mới lại sinh động như thật nói: “Đoạn thời gian trước cha Phương phu nhân bệnh chết,Phương phu nhân mang Nghi Quân đang vội về Diêm thành chịu tang, đêm hôm kia mới trở về, đều nhanh về nhà cũng không nguyện lại cắm trại ngủ ở ngoài, ai ngờ đêm khuya đi liền đã xảy ra chuyện.”

“Ra chuyện gì?”

Càng tới gần một ít, tử y phụ nhân trả lời: “Gặp gỡ hái hoa tặc!” (có bạn nào ko biết hái hoa tặc là gì ko vậy??=))))

“A!” Hoàng y phụ nhân kêu lên, “Này!Gặp ở đâu?”

Tử y phụ nhân làm một động tác chớ có lên tiếng,thở dài: “Phu nhân nhỏ giọng chút!Ở cách kinh thành năm mươi lý, nghe nói người nọ công phu rất lợi hại, bảy tám gia đinh cũng không là đối thủ của hắn, lập tức đem đứa nhỏ kia bắt đi, chờ bọn gia đinh tìm được, đứa nhỏ kia...” Tử y phụ nhân dùng sức thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Giống thuyết thư,mọi người biết kế tiếp là cái gì, xem nhiều án cưỡng hiếp Cố Vân không cần đoán cũng biết kết quả của cô gái bị bắt đi.

Quả nhiên, hoàng y phụ nhân cũng đoán được, thấp giọng hỏi nói: “Bị đạp hư?”

“Kia cũng không! Quần áo đều bị xé rách,không mặc gì té xỉu tại nơi hoang dã! Cũng may không chết. Nhưng là một nữ nhi, gặp gỡ chuyện như vậy, còn có cái gì mà sống, này không, tối hôm qua chính mình chấm dứt!”

Cố Vân chau mày, nếu có thể sống sót cần gì phải phí hoài bản thân mình? Cố Vân không thoải mái, tiểu nhị cũng đã bưng lên một mâm ngọc sức, trả lời: “Tiểu thư, này đó đều là trong điếm tốt nhất mặt hàng, dùng làm chúc thọ, tiệc cưới đều thích hợp, người xem xem.”

Nhẹ nhàng phất tay, Cố Vân có chút không kiên nhẫn trả lời: “Được rồi, cứ để đấy. Ta thích sẽ gọi ngươi.”

“Vâng.” Tiểu nhị nhìn ra được Cố Vân không quá cao hứng, cũng không ở lại bên người nàng mà là thối lui đến cạnh cửa. Cố Vân tùy tay lật xem có chút không yên lòng, lỗ tai vẫn là chuyên chú nghe hai người đối thoại.

“Thật sự là thiếu đạo đức a! Ngươi nói này Phương gia nhưng là kinh thành có tiếng lương thiện, tháng nào cũng chữa bệnh từ thiện năm ngày, bao nhiêu khinh thường bệnh người nghèo đều là bọn họ xem bệnh bốc thuốc mới còn sống, như thế nào liền gặp gỡ việc này đâu? Không phải thật sự đi!”

“Ai không hy vọng là giả a! Việc này là Vương phu nhân chính mồm cùng ta nói, thân muội tử của em dâu nàng chính là Nghi Quân tẩu tử, việc này còn có thể giả!”

“Ai, lễ mừng nhanh đến,kinh thành như thế nào lại càng không an toàn rồi!”

Nghe xong vài câu, phỏng chừng các nàng cũng không có gì hay nói nữa, Cố Vân đang chuẩn bị chuyên tâm chọn lựa lễ vật, lại nghe thấy kia tử y phụ nhân dùng một loại hoảng sợ thanh âm vội la lên: “Ta nghe nói a, cái kia hung thủ phỏng chừng là cái ngoại tộc, tóc hắn là màu trắng!”

“Màu trắng? Vừa nghe đã dọa người!”

Đầu bạc? Cố Vân nắm cây trâm thủ, không biết như thế nào, trong đầu nàng bỗng nhiên xẹt qua một chút hờ hững cô ảnh cùng màu bạc chói mắt. Nghĩ lại lại cảm thấy chính mình thực buồn cười, Ngao Thiên như vậy, cho dù giết người cũng sẽ không làm loại chuyện này, cặp mắt lãnh ngạo căn bản sẽ không đem nữ nhân nào để vào mắt đi.

“Cô nương, ngài rốt cuộc muốn chọn thế nào a?” Cố Vân âm thầm suy tư, một đạo trong trẻo giọng nữ có chút không khách khí ở bên tai vang lên.

Cố Vân phục hồi tinh thần lại, liền thấy một cái như hoa sen thanh nhã tuyệt sắc mỹ nữ đứng trước mặt nàng, trắng trong thuần khiết mặt một đôi con mắt sáng, ôn nhu mang theo xa cách.

“Phù nhi, không thể vô lễ.” Nữ tử nhẹ giọng quát lớn phía sau. Nữ hài tử bĩu môi, không dám nói nữa.

Tiểu nhị cũng nhìn đến bên này có chút xung đột, vội vàng chào đón, cười nói: “Ngọc tiểu thư, mấy thứ này là vị cô nương này tuyển trước, bằng không tiểu nhân lại cho ngài tìm, trong đây vừa vặn đến một ít đồ mới!”

Cố Vân thế này mới lấy lại tinh thần, nhìn bị chính mình phiên loạn thất bát tao ngọc sức, cũng có chút ngượng ngùng cười nói: “Không quan hệ, ta quả thật không biết chọn cái nào, cô nương có cái nào thích thì cứ lấy.”

Nữ tử cũng không có làm gì mà là thản nhiên cười nói: “Cô nương là muốn chọn lễ vật tặng đi.” Vì chính mình tuyển chỉ cần thích là tốt rồi không cần lo lắng như vậy, xem nàng không có biểu hiện, phỏng chừng là tặng lễ đi.

Cố Vân gật đầu, “Đúng. Tiệc cưới hạ lễ.” Nữ tử này có chút sức quan sát.

Nữ tử nhìn thoáng qua, nói: “Tiệc cưới khả đưa như ý, ngọc lưu ly, nếu là thân nhân hoặc bạn thân, cũng khả đưa ngọc sơ, kim trâm vì hạ.”

Ngọc sơ? Cố Vân cảm thấy này không sai, Tình cùng nàng giống nhau, dùng một phần nhỏ vật phẩm trang sức, ngọc sơ thực dụng cũng khá đẹp. Cố Vân lấy ra một trong suốt bạch ngọc lược, cười nói: “Đa tạ tiểu thư chỉ điểm, ta lấy một ngọc sơ đi.” (sơ: lược)

Phía sau nữ tử tiểu cô nương nở nụ cười, thì thào nói: “Nào có người đưa một, chỉ có thân nhân mới đưa một đâu, hạ lễ hẳn là đưa một đôi!” Tuy rằng nàng cố ý hạ giọng nhưng mọi người như trước nghe được rõ ràng.

“Phù nhi!” Nữ tử trừng mắt nhìn nàng một cái mới hướng Cố Vân nói thật có lỗi, “Gia giáo không nghiêm, cô nương đừng đểtrong lòng.” Cái gọi là mỹ nhân liền phải làm như thế đi, liền ngay cả trừng cũng đẹp không sao tả xiết, Cố Vân vô tình trả lời: “Không quan hệ.”

Tìm ra một cái ngọc sơ khác, Cố Vân đưa cho bên cạnh tiểu nhị, nói: “Giúp ta đem một đôi này gói vào.”

“Vâng.” Tiểu nhị cầm ngọc sơ đi ra ngoài.

Lúc này, nữ tử mới từ khay lấy một khối phỉ thúy khắc hoa trang sức, mặt trên là một đóa hoa sen mới nở, đây là nàng vừa rồi nhìn trúng đi.

Thật có phong độ nữ tử, Cố Vân khẽ cười hỏi: “Còn không có thỉnh giáo, tiểu thư phương danh?” Này nữ tử không chỉ có bộ dạng đẹp, trên người mát lạnh lại ôn nhu khí chất cũng làm cho người ta rất là thoải mái, Cố Vân không khỏi muốn tên của nàng.

Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng trả lời: “Ngọc Hạm Đạm.”

Ngọc Hạm Đạm? Cố Vân nhẹ nhàng chọn mi, cười nói: “Hảo nhã tên, ta gọi là Thanh Mạt.”

Nữ tử hữu hảo gật gật đầu, “Thanh cô nương.”

Lúc này, tiểu nhị cũng đem hộp gấm cầm lại đây, nói: “Cô nương, đã muốn cho ngài gói tốt lắm, tổng cộng một trăm tám mươi lượng bạc.”

“Nga.” Cố Vân sáng nay đi ra ngoài, Túc Vũ bảo Minh thúc đưa cho của nàng bạc. Tuy rằng đến đây mấy tháng nhưng nàng cũng chỉ nhận thức đồng tiền cùng ngân phiếu, vẫn là không thể theo bạc lớn nhỏ phân ra là bao nhiêu. Đem túi tiền giao cho tiểu nhị, Cố Vân hỏi: “Đủ sao?”

Tiểu nhị gật gật đầu, có chút xấu hổ trả lời: “Còn kém ba mươi lạng.”

Cố Vân nhíu mày, trên mặt thật không có nhiều lắm ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, trả lời: “Ta hôm nay chỉ dẫn theo này đó, nếu không... Ngươi trước cho ta giữ đi, ta ngày mai tới lấy.”

Tiểu nhị có chút khó xử trả lời: “Chúng ta trong điếm không có giữ hàng, ngọc sơ chỉ có một đôi, chỉ sợ ngày mai cô nương đến đã muốn bán.”

Cố Vân mỉm cười cười, có chút tiêu sái trả lời: “Kia cũng không có biện pháp, ta hiện tại tiền không đủ, ngươi cũng không giữ ngày mai nếu là không có, sẽ không có đi.”

Nói xong, Cố Vân thu hồi túi tiền, chuẩn bị rời đi, vừa rồi vị nữ tử kia bỗng nhiên ôn nhu nói: “Kỳ thật tiểu thư có thể cho bọn hắn chút tiền đặt cọc, sau đó làm cho bọn họ đưa đến quý phủ đi, đến lúc đó ngài lấy tiền đưa tiểu nhị là được.”

Cố Vân mắt sáng ngời, nhìn về phía tiểu nhị, hỏi: “Có thể như vậy sao?”

Tiểu nhị gật đầu trả lời: “Có thể.”

Cố Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Tốt lắm, ngươi đưa đến phủ tướng quân đi.” Cố Vân nói ra “Tướng quân phủ”, tiểu nhị cả người chấn động, nữ tử cũng hơi hơi sửng sốt một chút.

“Nhưng là trấn quốc tướng quân phủ?” Tiểu nhị cẩn thận hỏi.

Cố Vân nghĩ nghĩ, trả lời: “Là đi, chính là Túc Lăng tướng quân phủ.”

Nàng thế nhưng thẳng hô Túc tướng quân tục danh, tất là tướng quân chí thân nhân, nghe tới Cố Vân hỏi tiền đặt cọc muốn phó bao nhiêu tiểu nhị vội vàng trả lời: “Hai mươi lạng là có thể.”

Cố Vân mở ra túi tiền, lấy ra ngân phiếu hai mươi lạng đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị tiếp nhận ngân phiếu vội vàng trả lời: “Buổi chiều nhất định đưa đến cho tiểu thư.”

Cố Vân gật đầu trả lời: “Cám ơn.”

Tiểu nhị lại khom người trả lời: “Không dám.”

Nhìn về phía đứng yên ở một bên nữ tử, Cố Vân cười nói: “Cũng cám ơn Ngọc tiểu thư.”

Nữ tử khẽ gật đầu, đạm cười trả lời: “Ngài khách khí.”

Ngữ khí của nàng rõ ràng so với vừa rồi xa cách, Cố Vân mặc dù không rõ vì cái gì nhưng cũng nhìn ra người ta tựa hồ không muốn cùng nàng nhiều lời, Cố Vân lanh lẹ lưu lại một câu “Ta đi trước.” người đã muốn đi ra phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui