Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Kiền Kinh nói được thực hướng, Cố Vân dĩ vãng xuất sinh nhập tử đã thói quen cũng không có cảm giác gì, Túc Lăng cũng là lập tức đen mặt, mắt đao sắc bén bắn về phía Kiền Kinh, cho dù hắn vẫn ngồi, khả khí thế bức người đã đủ làm cho người khác kinh hồn táng đảm.

Kiền Kinh cư nhiên không chú ý việc ra ngoài ý muốn này, Trác Tình cũng rất muốn đá hắn hai cái bất quá cũng chỉ là ngẫm lại, nàng thật sợ Túc Lăng sẽ trực tiếp hành động, nam nhân này thấy thế nào cũng không dễ chọc!

Cố Vân cũng cảm giác được khí trong phòng có chút thấp, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Ngao Thiên đâu?”

Phẫn uất ngồi xuống, Kiền Kinh không nghĩ để ý Cố Vân, Trác Tình dưới bàn hung hăng đạp hắn một cái, Kiền Kinh ăn đau trừng Trác Tình một cái, lại vẫn là trả lời: “Hắn đi tụ linh đảo.”

“Vì sao?” Ngao Thiên không phải nóng lòng muốn thoát đi nơi đó sao?

“Sư tỷ trúng độc tuy rằng đã bị sư phụ ngăn chặn nhưng là muốn giải dược còn phải về tụ linh đảo lấy.” Khóa tâm tán thật sự quá mức âm độc, nếu là không có giải Dược, Dạ Mị tuy rằng cũng sẽ không chết nhưng là mỗi tháng đều chịu một lần tê tâm chi đau.

Cố Vân giận dữ, “Các ngươi cho hắn một người đi?!”

Cố Vân chỉ trích làm cho Kiền Kinh nhất thời phát hỏa, “Hắn vô thanh vô tức để lại tờ giấy nói phải đi ai ngăn cản được hắn! Nói sau ngươi cho là tụ linh đảo là nơi nào, muốn đi thì đi sao? Cho dù chúng ta cùng hắn, chúng ta cũng không vào được nơi đó!”

Nữ nhân này rõ ràng đều đã là nữ nhân của Túc Lăng còn quản chuyện của sư huynh làm cái gì!

Ngao Thiên nhất định là không nghĩ liên lụy người khác mới có thể rời đi một mình, nhưng là hắn một mình độc sấm tụ linh đảo như vậy chẳng phải là chui đầu vô lưới? Cố Vân cau mày, Túc Lăng cũng càng ngày càng đen, Trác Tình âm thầm kinh hãi, nữ nhân ngu ngốc lên không phát hiện nam nhân bên người đều mau bị dấm chua bao phủ.

“Ngươi cũng đừng lo lắng, bọn họ cầu Ngao Thiên trở về hắn.” Trác Tình đều thấy loại an ủi thật sự này tái nhợt vô lực, ho nhẹ một tiếng, lấy ra thiệp mời màu đỏ từ tay áo, đưa tới trước mặt Cố Vân nói, “Cho ngươi.”

Tiếp nhận đến thì thấy hình thức cùng thiệp mời kết hôn lúc ấy của Tình không sai biệt lắm, Cố Vân ngạc nhiên nói: “Cái gì đây?” Nàng không phải đã thỉnh hai lần rượu mừng?

Trác Tình đạm cười không nói gì. Cố Vân mở ra thì thấy, cả kinh: “Tịch Vũ cùng Cảnh Táp?” Bọn họ là một đôi nàng biết nhưng là nửa tháng sẽ không quá nhanh? Cố Vân cười nói: “Có tất yếu nhanh như vậy sao?”

Trác Tình nhún nhún vai, bất đắc dĩ trả lời: “Không có biện pháp, chờ không được.”

Chờ không được? Cố Vân thấp giọng hỏi: “Phụng tử thành hôn?” Tha thứ cho sự bát quái của nàng, câu “Chờ không được” này thật sự làm cho người ta mơ màng hết bài này đến bài khác a.

Trác Tình chưa nói phải cũng chưa nói không phải, bất quá tươi cười trên mặt đã muốn cho đáp án.

Túc Lăng buồn bực, phụng chỉ thành hôn? Hoàng Thượng khi nào thì tứ hôn Lâu Tịch Vũ hắn không biết, vẫn là ban cho một thị vệ?

Cố Vân chậc chậc cười nói: “Không thể tưởng được Cảnh Táp xuống tay nhanh như vậy! Quả nhiên người không thể xem tướng mạo!” Lúc ấy nàng còn tưởng rằng Cảnh Táp là loại nam nhân chất phác, ai biết nhanh như vậy đã muốn ăn làm mạt tịnh.

Trác Tình lắc đầu, cười nói: “Không phải như ngươi tưởng.”

Cố Vân nhíu mày, là nàng nói phụng chỉ thành hôn, hiện tại còn nói không phải Cảnh Táp ăn Tịch Vũ, kia rốt cuộc là cái gì? Trác Tình cười ôm bụng, Cố Vân trong đầu linh quang chợt lóe, kêu lên: “Chẳng lẽ là Tịch Vũ...”

Trác Tình liễm hạ tươi cười, trừng Cố Vân, cười nói: “Tóm lại nhớ rõ muốn đi uống rượu mừng a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui