Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

Túc Yến không cảm thấy có cái gì không ổn, vui vẻ cười nói: “Không có, con nghỉ ngơi trước, Yến thúc không quấy nhiễu.”

Cố Vân không dám đi vào, lui ra phía sau cầm lấy ống tay áo Túc Yến hỏi: “Chờ, Yến thúc, hiến tế khi nào thì bắt đầu?” Tốt nhất bắt đầu nhanh lên, ở nơi này lâu nàng tuyệt đối sẽ suy nhược tinh thần.

Túc Yến lắc đầu, cười nói: “Không nhanh như vậy, ba ngày sau mới bắt đầu. Nghỉ ngơi đi, ngày mai ta để Lăng cùng con đi chung quanh ngoạn ngoạn một chút.”

Cố Vân nghĩ nghĩ, hỏi: “Tộc trưởng đâu? Ta có một số việc muốn thỉnh giáo hắn.”

“Hắn ở thiện phòng, hiện tại đi sao?”

“Có thể chứ?” Vừa nghe tên thiện phòng, cảm giác chính là không thể đánh nhiễu.

Túc Yến vỗ vỗ bả vai của nàng, có chút thần bí trả lời: “Là con thì có thể.”

Cố Vân không rõ ý những lời này bất quá vẫn là đi theo Túc Yến. Đi đến trước một cửa gỗ, Túc Yến dừng lại nói: “Vào đi.” Nói xong cũng không chờ Cố Vân trả lời xoay người bước đi.

Cố Vân hơi hơi ngẩng đầu, phía trên giắt một biển trúc, bốn chữ “Thượng thiện Nhược Thủy”, tự thể thực không thích hợp ý bốn chữ. Tay để lên cửa, Cố Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút không yên, về phần vì sao không yên cũng không rõ, hít sâu một hơi, Cố Vân vẫn là đẩy cửa gỗ ra.

Vốn nghĩ đến sau cửa gỗ hẳn là có một phòng ở, cho dù là vì biểu hiện thanh nhã, một nhà tranh cũng có thể có đi? Nhưng là phía sau cửa cư nhiên là một nơi trống trải, từ nơi này có thể thấy núi non trùng điệp, ẩn chứa bình yên tiêu sái.

“Ngồi.” Túc Kình nói.

Ngồi xuống một cọc gỗ, Cố Vân nhìn trà xanh nóng hổi trước mặt bỗng nhiên có một loại cảm giác ở Túc Kình trước mặt quanh co lòng vòng khách sáo là một thực ngu xuẩn. Cố Vân nói thẳng: “Ta đến là vì hai chuyện. Thứ nhất, ta nghe Túc Lăng nói Băng Luyện cùng Xích Huyết, bọn họ đều rất đáng thương, ta muốn biết, Túc gia có sách cổ ghi lại hoặc là biện pháp gì đó có thể giúp bọn họ giải trừ phong ấn, làm cho linh hồn bọn họ có thể tự do.”

Cố Vân vừa dứt lời, Băng Luyện mạnh chấn một chút, Cố Vân vỗ nhẹ vỏ kiếm, nó mới bình tĩnh xuống.

Túc Kình thủy chung phao trà, thuận miệng hỏi: “Chuyện thứ hai đâu?”

Cố Vân chần chờ trong chốc lát vẫn là thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta nghĩ nhìn tộc huy Túc gia.”

Túc Kình tay nắm ấm trà dừng một chút, ngẩng đầu lên, hỏi: “Vì sao đối tộc huy cảm thấy hứng thú như vậy?”

Cố Vân nhất thời chưa nghĩ ra trả lời như thế nào nhưng cũng không nghĩ nói dối, cúi đầu. Nàng thật lâu không nói lời nào, Túc Kình đột nhiên hỏi: “Con nghĩ qua nó trở về sao?”

Cố Vân như bị điện giật ngẩng đầu, đôi mắt thanh nhuận nhìn thẳng lão giả trước mắt, sao hắn biết nàng muốn dựa vào bát quái trở về?

Túc Kình lạnh nhạt cười, “Túc gia có một truyền thuyết truyền lưu ngàn năm bất quá chỉ có tộc trưởng mới biết. Lăng là tộc trưởng đời tiếp cho nên hắn cũng biết, chẳng qua cho tới bây giờ hắn đều không tin mà thôi.”

Cố Vân truy vấn nói: “Truyền thuyết gì?”

“Ngươi có phát hiện hay không, Túc gia cơ hồ không có nữ nhân.”

Túc Kình bỗng nhiên dời đề tài làm cho Cố Vân sửng sốt trong chốc lát, hồi tưởng, giống như quả thật như thế. Cùng bọn họ một đường đi tới cơ hồ đều là nam, cho dù là đến tổ trạch, nữ tử nhìn thấy cũng đều là thẩm thẩm, bá mẫu, thật đúng là không phát hiện nữ nhi Túc gia.

Túc Kình nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, “Từ hơn một ngàn năm trước, sau chuyện Băng Luyện cùng Xích Huyết, Túc gia cơ hồ không có sinh nữ nhi, cho dù là thật vất vả có một nữ nhi cũng thực dễ dàng chết non, cơ hồ không có trưởng thành ; mà nam tử Túc gia phần lớn chết trận sa trường, này có lẽ chính là trừng phạt đối Túc gia.”

Tại sao có thể như vậy? Cố Vân nhíu mày nhưng là vẫn là không quên Túc Kình còn không nói đến để truyền thuyết, “Này cùng truyền thuyết có liên quan sao?”

“Truyền thuyết nói có một ngày, tộc huy sẽ vì Túc gia mang đến một người. Nàng sẽ cởi bỏ sở hữu phong ấn, chấm dứt trừng phạt mà trời đối với Túc gia.” Ánh mắt Túc Kình tràn ngập trí tuệ cùng hy vọng thủy chung nhìn nàng, Cố Vân không nghĩ cũng biết hắn nói là chính mình, nguyên lai nàng đi vào nơi này quả nhiên là vì lực lượng của bát quái.

Cố Vân có chút tức giận, nó dựa vào cái gì mà không có trải qua đồng ý của nàng đã đưa nàng đến nơi này, vì bọn họ Túc gia cởi bỏ cái gọi là phong ấn???

Sắc mặt Cố Vân bỗng nhiên trở nên rất lạnh. Túc Kình khẽ thở dài một hơi, cầm lấy chén trà đã lạnh trước mặt nàng ngã vào bụi cỏ, lại cho nàng một chén trà nóng, mới bình tĩnh nói: “Ngươi là người tộc huy mang đến, nghĩ qua nó trở về, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi như nguyện.”

“Ta ——” Túc Kình nói như vậy khiến Cố Vân ngoài ý muốn, kỳ thật nàng cũng không phải thật muốn trở về, chính là muốn biết rõ ràng chân tướng.

Túc Kình hạ giọng, đạm cười trả lời: “Hắn đến đây, ngươi hiểu rõ rồi chứ, sau tới tìm ta đi.”

Cố Vân còn muốn nói cái gì, cửa đã bị đẩy ra. Thân ảnh cao lớn Túc Lăng xuất hiện ngoài cửa, nhìn hai người đối diện phẩm trà nói chuyện phiếm nhìn như trò chuyện với nhau thật vui, Túc Lăng hừ nhẹ nói: “Ta như thế nào không biết các ngươi cảm tình tốt như vậy?” Hại hắn tìm nửa ngày còn tưởng rằng nàng mất tích.

Mới bao lâu không gặp liền gấp thành như vậy, Túc Kình khoát tay, nói: “Được rồi, mang người đi đi.”

Túc Lăng nắm tay Cố Vân hưng phấn nói: “Ta mang nàng đi một chỗ.”

Cố Vân nhìn Túc Kình đối diện, Túc Kình đã đem tầm mắt chuyển hướng ngọn núi xa xa, không nhìn bọn họ nữa.

“Chúng ta đây đi trước.” Cố Vân lễ phép gật gật đầu rồi mới cùng Túc Lăng rời đi.

Hai người càng lúc càng xa, Túc Kình thở dài một tiếng, nếu là nha đầu kia cuối cùng đi, Lăng làm sao bây giờ?

Túc Lăng lôi kéo Cố Vân một đường chạy như điên cũng không nói đi chỗ nào, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào càng ngày càng vang, ở Cố Vân chạy đến mau hư thoát Túc Lăng rốt cục dừng lại. Cố Vân vừa định mắng hắn có bệnh, kéo nàng chạy cái chết khiếp, Túc Lăng bỗng nhiên chỉ vào tiền phương ý bảo nàng mau nhìn, Cố Vân nhìn lại lập tức bị cảnh đẹp trước mắt bắt được tâm.

Bọn họ đang đứng phía trên một ngọn núi, tiền phương là một mảnh rừng xanh um tươi tốt, một thác nước cao trăm mét từ ngọn núi xanh tươi trút xuống xuống, dòng nước ào ào đánh sâu vào núi đá khơi dậy vô số bọt nước nhỏ. Hiện tại mặt trời ngã về tây, ở ánh sáng làm nổi bật, mây mù lượn lờ, mưa bụi tràn ngập, ánh chiều tà xâm nhiễm mây mù, xa xa xem qua giống như là một bức họa sơn thủy xinh đẹp, khí phách lại không mất kiều diễm! Cố Vân nhịn không được tán thưởng: “Thật đẹp!”

Túc Lăng cười nói, “Ở trong này xem mặt trời lặn là đẹp nhất.” Hắn đoán được nàng nhất định sẽ thích.

Hắn nhắc tới Cố Vân mới chú ý mặt trời đang rơi xuống núi. Khó trách hắn vừa rồi chạy như vậy, là sợ không kịp xem mặt trời lặn đi. Cố Vân ho nhẹ một tiếng, xấu hổ trả lời: “Ta nói là thác nước.” Nàng bị thác nước bàng bạc cùng mãn nhãn xanh ngắt cướp lấy sở hữu tầm mắt, thật sự không chú ý tới ánh chiều tà.

“Nàng thích thác nước?”

Cố Vân gật đầu, thật sự rất đẹp.

Tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Cố Vân, ôm nàng vào trong ngực, Túc Lăng ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: “Kia chờ chúng ta già đi liền ở trong này dwgj một nhà gỗ nhỏ, như vậy là nàng có thể mỗi ngày xem thác nước xem mặt trời lặn.”

Ào ào lưu tiếng nước, trầm thấp giọng nam ở bên tai ôn nhu vang lên, Cố Vân cả người cứng đờ, “Già đi...” Nàng cùng hắn có thể cùng nhau già đi sao?

Cố Vân cứng ngắc ngay cả Túc Lăng đều cảm giác được không thích hợp, xoay người nàng lại, cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cặp mắt trong trẻo của Cố Vân, trầm giọng hỏi: “Nàng không muốn cùng ta cùng nhau biến lão?” 

Nam nhân trước mặt, bình thường hắn là cỡ nào kiêu ngạo bá đạo, lúc này nhìn mắt nàng lại không che dấu được kích động, tay hơi run. Tình nói nàng không dứt bỏ được Lâu Tịch Nhan, như vậy nàng đâu? Nàng dứt được Túc Lăng sao?

Hắn đầy người máu nằm ở trên thuyền bỗng nhiên ở trong đầu nàng hiện lên, cho dù là hiện tại nhớ tới lòng của nàng vẫn rất đau. Nàng để ý nam nhân này, sớm đã không bỏ xuống hắn được, một khi đã như vậy, cần gì phải còn muốn cố chấp rời đi vẫn là lưu lại đâu? Lòng nàng ở giờ khắc này rộng mở trong sáng. (Tiểu Thanh: *lau mồ hôi* cuối cùng người nào đó cũng đã tỉnh ngộ)

Cố Vân tươi cười sáng lạn, nàng đón nhận Túc Lăng ôm ấp, ôm thắt lưng hắn, kiên định trả lời: “Ta nghĩ cùng chàng biến lão!” Lòng của nàng dứt bỏ không được hắn, nàng cũng không muốn dứt bỏ! Lần này đến phiên Túc Lăng ngây ngẩn, cúi đầu nhìn nữ nhân lần đầu tiên chủ động hướng trong lòng hắn chui, Túc Lăng có chút lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

“Không có gì, để ta ôm chàng trong chốc lát.” Xác định tâm ý mình sau thật sự rất nhẹ nhàng!

Túc Lăng hiểu rõ cười nói “Nguyên lai nàng ưa chủ động ôm ta.” Khó trách khi ôm nàng, nàng luôn không quá cao hứng.

Thân thể lại một lần cứng ngắc, buông tay, Cố Vân ngẩng đầu, hung hăng trừng Túc Lăng.

Túc Lăng vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, Cố Vân bất đắc dĩ thở dài một hơi, được rồi, Túc Lăng vĩnh viễn cũng sẽ không biết nàng suy nghĩ cái gì!

Nếu quyết định muốn ở lại, Cố Vân sẽ không tính lừa hắn. Kéo tay hắn, Cố Vân thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta vừa rồi đi tìm tộc trưởng là muốn tìm biện pháp giúp Xích Huyết cùng Băng Luyện, hắn nói cho ta truyền thuyết của Túc gia.”

“Truyền thuyết kia ta đã sớm nghe nói, truyền một ngàn năm cũng không phát hiện tộc huy mang người nào đến. Hẳn là tổ tiên vì an ủi con cháu hậu đại biên ra một chuyện xưa mà thôi.” Hắn trưởng thành sau tộc trưởng liền cùng hắn nói qua lời đồn đại bất quá hắn vẫn không cho là đúng.

“Nếu không phải chuyện xưa đâu?” Cố Vân nhìn Túc Lăng, còn thật sự nói: “Ta, chính là người tộc huy mang đến.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Túc Lăng không tin.

Cố Vân đoán được hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, thấp giọng thở dài: “Cho tới nay, ngươi nhất định đều tò mò, nghe đồn Thanh Mạt là tiểu thư khuê các cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, vì sao ta lại là nữ tử vũ đao lộng kiếm, ham thích luyện binh, đó là bởi vìta cũng không phải Thanh Mạt.”

“Nàng không phải Thanh Mạt? Vậy trên người nàng sao sẽ có chữ ‘Mạt’?” Hắn không phải không hoài nghi quá thân phận của nàng nhưng là hắn quả thật tự mình nghiệm chứng, trước ngực của nàng thật sự có một chữ “Mạt”.

Nhớ tới hành vi thô lỗ trước đó của hắn, Cố Vân mặt đỏ, “Thân thể này là của Thanh Mạt. Ta vốn gọi là Cố Vân, là một cảnh sát, nơi này các ngươi gọi là bộ khoái. Lúc ấy ta đang tra một án tử, bát quái vừa vặn là một vật chứng. Ta bất quá là cầm ở trong tay thưởng thức một chút liền ngất, tỉnh lại ngay tại thân thể này, nằm ở trên giường của chàng.

Túc Lăng thật sự nghe nàng nói, thật lâu mới hỏi: “Ý của nàng là nói Thanh Mạt ở trên đường đến Khung Nhạc đã chết mà nàng kỳ thật là tá thi hoàn hồn?”

Tá thi hoàn hồn? Nghe lên cũng quá khủng bố bất quá lý luận quả thật là như vậy. Cố Vân cười khổ nói: “Có thể lý giải như vậy.”

Nghe xong Cố Vân nói, sắc mặt Túc Lăng thúc tối sầm lại, tay ở trên lưng Cố Vân bỗng nhiên buộc chặt, lạnh giọng nói: “Nàng đối tộc huy cảm thấy hứng thú như vậy là muốn rời khỏi nơi đây?”

“Nguyên lai là như vậy.” Cố Vân còn chưa nói xong, trên lưng lại tê rần, nhanh chóng tiếp tục nói: “Bất quá vừa rồi có người nói phải giúp ta ở bên cạnh thác nước dựng một ngôi nhà gỗ, ta lại thay đổi chủ ý bởi vì ta muốn cùng hắn ở nhà gỗ cùng nhau biến lão.”

Túc Lăng hừ lạnh, “Thật sự?”

“Thật sự!” Cố Vân lập tức cam đoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui