Chương 11: Kem, hoa và bánh.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang trong không gian yên tĩnh của quán kem. Nó vẫn ngồi đó, im lặng nhìn nhỏ ăn kem, chưa bao giờ nó ngắm nhỏ như thế này cả. Có lẽ nó muốn quan sát một người đã nói sẽ làm nó yêu. Gương mặt xinh xắn ấy cứ tủm tỉm cười khi biết nó đang nhìn. Cho dù nó không muốn bận tâm đến nhỏ nhưng buộc lòng nó phải công nhận là nhỏ rất đẹp. Nếu so sánh nhỏ với bé Linh thì cả hai cũng ngang bằng về nhan sắc. Nếu bé Linh có một vẻ xinh xắn, đáng yêu, giản dị đậm chất những cô gái nông thôn thì nhỏ mang nét đẹp của tiểu thư, thanh cao và lạnh lùng.
Không hiểu tại sao hôm nay nó lại có nhã hứng ngồi nhìn nhỏ, đã vậy còn so sánh nhỏ với bé Linh nữa.
- Nè, đi đâu đó chơi đi, anh định ở đây mãi sao?. – Nhỏ ngước mắt hỏi nó.
- Ừa, cũng được, chờ cô ăn xong ly kem thứ năm này đã.
- Hihi.
Nó lắc đầu ra vẻ bó tay, trong thâm tâm nó cũng không ngờ là nhỏ xử kem ghê dữ vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ thì bốn ly kem khỏa thân đã nằm im trên bàn mà nhìn nó còn ly cuối cùng đang dần được xử lí một cách nhanh chóng. Không bù với nó chút nào, một ly kem mà nãy đến giờ vẫn chỉ vơi đi phân nửa và giờ chỉ còn nước.
Sau khi tính tiền, nó đèo nhỏ đi khắp những con đường Sài Gòn với sự chỉ đạo đương nhiên là của nhỏ. Vòng vèo đủ thứ, khắp các quận huyện, nếu xe hết xăng thì cứ việc vào đổ rồi đi tiếp. Khi quẹo qua Quận 8, nhỏ bắt nó tấp vào một quán bánh tráng trộn mà mua hai bịch, rồi lại bảo nó về công viên Tao Đàn mà ngồi.
Dưới ánh đèn mờ của công viên, trên hàng ghế đá trắng. Nó ngồi im lặng trong khi nhỏ đang nhâm nhi bánh tráng, đôi lúc nhỏ đút cho nó nhưng nó cứ lắc đầu bảo là không ăn, những lúc ấy thì nhỏ “xí” một hơi dài rồi quay về với công việc chính của mình mà bỏ nó nheo nhóc như đem con bỏ chợ.
Dòng xe cộ qua lại trước mặt cứ như những tia la – ze xẹt qua xẹt lại trước mắt. Cơn gió thổi vi vu qua mái tóc dài của nhỏ làm tung bay một mùi hương nhẹ dịu.
- Nè!. Sao anh cứ im lặng vậy?. Không muốn nói chuyện với tui sao?.
- Tại không biết nói gì.
- Anh nghĩ gì về tui?.
- Câu hỏi này tôi sẽ trả lời sao. Vì chỉ mới gặp có vài ngày nên tôi không thể nói được.
- Ừa. Cũng đúng.
- Tại sao cô lại bảo sẽ làm tôi yêu cô?.
- Vì tui muốn anh có cảm giác yêu thương với lại tui có cảm tình với anh.
- Hay nhỉ?. Một người chỉ mới gặp có vài ngày mà đã có cảm tình rồi sao?. Nhanh vậy không biết.
- Hi, không hiểu sao tui cứ muốn nhìn anh. Từ ngày mua hoa ở tiệm và gặp anh, tui cứ như người mất hồn vậy, chính bản thân tui cũng muốn biết tại sao như vậy nhưng không thể. Có lẽ đây là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nó trầm ngâm trước những câu nói của nhỏ, rất khó để hiểu một cô gái và nó cũng vậy. Chính ngay bây giờ, vào tình huống này thì nó vẫn không biết nên giải quyết như thế nào. Thật khó tin nếu một người có cảm tình với một người khác chỉ qua khoảng thời gian một tuần nhưng đối với nhỏ thì điều này dường như là có thật. Bằng chứ mỗi lần nhỏ nhìn nó với ánh mắt trìu mến, yêu thương và cũng đôi lúc nó động lòng trước nhỏ nhưng chỉ thoáng qua.
- Tôi có gì tốt chứ?.
- Cái đó thì tui không biết, tại con tim tui muốn sao thì tui chiều nó thôi à. Nhưng theo tui được biết, anh là một chàng lãng tử, lạnh lùng, tốt bụng nhưng cô đơn và thích nhìn mọi cảnh vật từ trên cao.
Nó giật mình:
- Cô nghe những điều đó ở đâu vậy?.
Nhỏ hí hửng khoe:
- Bạn thân anh nói cho tui biết đó. Thêm những điểm ấy thì tui càng có cảm tình với anh hơn.
- Ừa.
Nó thầm nghĩ:
- Mày chết với tao rồi Tuân à!.
Nhỏ vội hỏi nó:
- Anh thấy tui đẹp không?.
- Ừa, đẹp.
- Vậy sao anh không nhìn tui nhỉ?.
- À … thì…
- Không hiểu anh luôn đó nhen, à mà tui cũng sẽ ráng hiểu thui, nếu yêu mà không hiểu nhau thì không hạnh phúc đâu nhỉ?.
- Ừa.
Khi những hạt sương đêm nhẹ nhàng đáp xuống dưới mái tóc đen của nhỏ thì nó mới giật mình nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ đêm. Nó vội dục nhỏ về kẻo khuya nguy hiểm. Nhỏ ngỡ ngàng nhìn nó rồi trề môi:
- Cũng biết quan tâm cho tui quá ha.
Nó thở dài đáp:
- Ừa, cứ cho là vậy đi. Thôi về mau đi, nếu muốn đi chơi thì buổi khác.
- Hihi, anh nhớ nha.
- Ừa.
Khi nhỏ đã khuất sau những ánh đèn vàng trên phố thì nó ngồi phịch xuống chiếc ghế đá mà thở dài suy nghĩ về những điều vừa xảy ra, trong lòng thật não nề.
Nó bước những bước chân nặng nhọc suy nghĩ cho đến khi về đến nhà khi nào không hay, mở cửa bước vào mở tủ lạnh lấy chai nước uống cho tỉnh người rồi định đến tivi xem phim. Đến salon thì nó chợt khựng lại, bé Linh đang nằm cuộn tròn trên ghế.
Lay lay vai bé Linh nhưng cô bé chỉ ú ớ vài tiếng rồi lại im lặng mà thở đều đều. Sẵn có chai nước lạnh trên tay nó áp luôn vào má cô bé. Hơi lạnh từ chai nước từ từ làm cô bé giật mình mà ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở, cô bé nhìn nó nói kèm theo một cái ngáp dài :
- Anh về rồi à ?. Để em ra đóng cửa.
- Thôi em lên ngủ đi, anh đóng rồi. Mà sao em không lên trên mà ngủ, dưới đây lạnh lắm.
- Em đợi anh về.
- Thôi em lên ngủ đi.
- Vâng.
Bé Linh bước lên lầu thì nó cũng mở tivi xem đá banh một chút rồi cũng lên lầu, mới đi phân nữa cầu thang thì chị Hoa vội kéo nó xuống nhà mà trách :
- Em về trễ quá nhen, biết bé Linh lo cho em lắm không ?.
- Tại em đi dạo công viên một chút ạ. – Nó cười đáp.
- Ừa, thôi em lên ngủ đi, cô bé cứ bảo là chờ em về rồi mới ngủ. Coi mà xin lỗi cô bé đi. Cô bé lo cho em lắm đấy.
- Em biết rồi chị, ủa mà chị cũng mới đi chơi về hay sao mà mặt phấn không vậy.
- Hehe, thì chị với chị Thục dẫn bé Linh đi shopping nè, chọn đồ cho cô bé, phải công nhận là thân hình bé Linh chuẩn, đẹp. Mặc gì cũng hợp và siêu dễ thương luôn.
- Vậy à chị ?. – Nó tỏ ra hớn hở.
- Ừa, mai coi bé Linh diện đồ nè.
- Vâng, thôi em buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.
- Ừa, thôi đi lên, mắc công chút không thấy em với chị, bé Linh lại tìm nữa thì mệt.
Lại một đêm trôi qua trong lặng lẽ nhưng đầy sự suy nghĩ. Dòng suy nghĩ ấy cũng theo nó vào trong tận giấc chiêm bao.
Sáng sớm thì nó ngỡ ngàng khi bé Linh đang khoác trên mình một chiếc váy đen cùng chiếc áo sơ mi trắng, nhìn em xinh xắn đáng yêu biết chừng nào. Hai má phúng phính cứ mỉm cười xoay xoay trước gương.
- Sao anh nhìn em khiếp vậy, bộ mặt em có gì sao.
- Không, em xinh quá.
- Hihi. Chị Hoa với chị Thục mua cho em đó, đẹp không anh ?. – Bé Linh cười tươi hỏi nó.
- Ừa, đẹp.
- Hì, đây là lần đầu tiên em mặc như vậy đó, chứ lúc trước ở dưới quê em không có mặc như vậy đâu.
- Ừa.
Nó nhìn cô bé thêm một lúc rồi cũng cùng chị Hoa và bé Linh ra tiệm. Mọi ngày thì nó chỉ có nhiệm vụ duy nhất là đó là giao hoa nhưng hôm nay thì nó kiêm luôn việc phục vụ cho tiệm bánh nhỏ của bé Linh mở luôn trong tiệm.
Khi bé Linh đề xuất ra ý kiến lồng ghép một tiệm bánh với tiệm hoa thì được chị Hoa hết mực đồng ý vì chị Hoa là người cực kì thích bánh ngọt, còn nó cứ ngơ ngác vì không thể hình dung ra cái tiệm sẽ như thế nào nếu lồng ghép giữa vừa bán bánh và vừa bán hoa.
Bây giờ thì cái tiệm bánh – hoa trong mơ đã có ngay trước mặt nó. Những chậu hoa được trang trí gọn gàng, vừa thuận tiện cho việc đặt bàn ghế cho khách, vừa đảm bảo được việc buôn bán cả hoa lẫn bánh. Hầu hết những khách đi vào tiệm mua hoa đều được tặng kèm một bánh kem nhân ngày tiệm bánh mới khai trương và cũng có rất nhiều khách hàng hài lòng với bánh và cách trang trí mới của tiệm. Nó đương nhiên là cũng được nếm được món bánh của bé Linh và chính bản thân nó hâm mộ khả năng làm bánh của bé Linh. Những cái bánh mềm, thơm ngon, luôn làm ọi khách hàng thích thú.
Cũng có nhiều lúc khách vào chỉ là mua hoa nhưng khi có tiệm bánh thì lượng khách cứ tăng dần lên vì mùi vị bánh ngon và cũng một phần những bông hoa ở tiệm luôn được chăm sóc tốt và luôn tươi như mới nở.
Những bản Nonstop của chị Hoa đã dần chuyển sang những bản Ballad nhẹ nhàng để phù hợp với không gian của tiệm. Nó cứ chạy qua chạy lại mệt bở hơi tai vì phải vừa tư vấn mua hoa cho khách, vừa phải phục vụ bánh và phải đi giao hoa, giao bánh. Mọi công việc như đổ ập vào người nó, khi đến cuối ngày thì nó mềm nhũng như cọng bún.
Những ngày qua, nhỏ Phụng cũng lân la qua quán nó mà ngồi thường trực cả buổi. Cứ từ lúc ba giờ chiều thì nhỏ ngồi cho đến khi nào quán đóng cửa thì mới chịu về. Đôi lúc nhỏ cũng hùa vào giúp chị Hoa hay bé Linh và hình như hai người cũng quý nhỏ.
Cho đến một ngày chị Hoa bảo nó và bé Linh rằng có chuyện muốn nói. Sau bữa cơm cả ba ngồi trên phòng mà nghe chị Hoa:
- Chị thấy sự kết hợp này rất tuyệt, số lượng khách nhiều lên đáng kể. Nhưng tiệm lại mất đi một nhân viên vì bé Linh bận làm bánh. Khi Kha đi giao hàng cho khách thì cũng chỉ còn chị nhưng việc nhiều không xuể nên chị định tuyển thêm nhân viên.
Nó gật gù tán thành :
- Cũng được đó chị ạ, em thấy vậy cũng tốt.
Bé Linh cũng vui vẻ :
- Vâng, em cũng thấy được ạ.
Khi được nó và bé Linh đồng tình thì chị tuyên bố :
- Vậy chị sẽ tuyển nhân viên mới và ngày mai người đó sẽ bắt đầu làm việc ở quán.
Nó ngơ ngác :
- Chị tuyển khi nào vậy.
- Bí mật, ngày mai em và bé Linh sẽ biết là ai thôi.
Bé Linh và nó ra vẻ bó tay thều thào đáp :
- Lại bí mật.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 12