Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Chương 16: Chuyến đi.
Nó đèo em trên con phố Sài Gòn có nắng, có mưa bất chợt. Dừng chân tại nhà đang có bé Linh cùng chị Hoa đang đợi để cùng lên xe tiến về Nha Trang. Bước xuống xe thì em liền tươi cười mà trò chuyện cùng chị Hoa còn nó đi vào nhà để lấy những cái balo của mọi người xuống. Kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ sáng thì xe cũng tới. Chị Hoa quyết định đi xe du lịch cho dễ ngắm cảnh đi đường và được bé Linh cùng Phụng đồng ý nhiệt liệt và có phần hoan nghênh.
Cất mọi thứ vào sau xe, nó chọn một chỗ ngồi kế cửa sổ, kế bên là em rồi tới bé Linh và chị Hoa ngồi ngoài cùng. Xe đi vòng thành phố để đón thêm một vài vị khách rồi bon bon trên con đường quốc lộ 1A tiến về Nha Trang.
Từng ánh đèn đường cứ nối đuôi nhau chiếu sáng trong màn đêm tĩnh mịt, những cơn gió lùa qua khe cửa sổ làm thoáng không khí cả xe, tiếng xe qua lại liên tục cứ như rằng hiện giờ đang làm ban ngày chứ không phải là đêm khuya. Em dựa vào vai nó mà thiếp đi, nó ngoái nhìn bên cạnh thì cả bé Linh và chị Hoa đều đã ngủ. Nó tựa tay và thành ô cửa kính nhỏ của xe, nhìn về một nơi nào đó xa xăm đang chìm trong bóng tối.
Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi thì dừng lại đổ xăng, mọi người trên xe ai cũng xuống để đi vệ sinh hay mua một món đồ gì đó. Em và bé Linh kéo nó vào mà mua mấy gói snack để ăn dọc đường. Xe tiếp tục lăn bánh, nó cứ nhìn một nơi nào đó xa xăm, một nơi nào đó mà chỉ có ánh đèn lung linh của một ngôi nhà thắp sáng giữa màn đêm, một nơi nào đó đang hòa mình vào bóng tối.
Nó giật mình tỉnh giấc khi em dụi vào người nó, vai nó tê rần không còn cảm giác gì vì em tựa xuống đêm. Vươn vai một cái cho đỡ mỏi và vô tình ôm em vào lòng. Xe chỉ mới chạy đến Phan Rang, vẫn còn xa để đến nơi.
Nó đón ánh bình minh qua khung cửa mang bức tranh của biển Cam Ranh, những cơn sóng nhẹ nhàng trôi chầm chậm vào bờ, đôi khi cũng dữ dội mà leo trèo lên những tảng đá. Ánh mặt trời ban mai nhẹ dịu rọi xuống những giọt nước trong xanh ánh lên vẻ ngọc ngà, giữa màu xanh của biển và màu xanh của bầu trời, mặt trời từ từ đội biển nhô lên một cách huy hoàng.
-    Đẹp quá anh ha.
-    Em dậy rồi à.
-    Hi, ai bảo anh ôm em làm chi.
-    Vậy thôi.
Nó định rút tay về nhưng em ôm chặt lấy nó, dựa vào vai nó mà đón ánh bình minh trên biển.
-    Ai cho anh lấy tay ra.
-    Tay anh thì anh lấy thôi.
-    Hi, kệ, giờ nó là của em.
-    Ơ hay, tay anh sao lại là của em.
-    Thì anh là của em mà.
-    Lấy đâu ra cái quyền sở hữu đó vậy cô nương.
-    Quyền đó là khi làm bạn gái anh thì nó mặc định mà có rồi.
-    Uầy, thua em luôn.
Lắc đầu bó tay với em, nó nhìn ra cửa ô của kính, những không gian vui vẻ ấm cúng của phiên chợ sáng ven đường, những hàng quán nghi ngút khói đang lục đục để chuẩn bị mở hàng ột ngày mới.
-    Kha, đến đâu rồi em.
-    Mới tới Cam Ranh à chị, cũng gần sắp đến rồi ạ.
-    Thôi chị ngủ chút nữa, tới nơi gọi chị dậy đấy
-    Vâng, em biết rồi ạ.
-    Anh Kha !. – Bé Linh gọi nó.
-    Sao em ?.
-    Biển như thế nào vậy anh ?.
-    Hả, em chưa thấy biển à ?.
-    Hihi, chưa ạ, em chỉ nghe nói là biển đẹp lắm thôi chứ chưa có dịp để đi biển.
-    Ừa, chút nữa em được thấy biển rồi.
-    Hi, vâng, em ngủ chút nữa nha.
-    Ừa em ngủ đi.
Nó nhìn qua bé Linh đang dựa đầu vào vai chị Hoa, nó hiểu vì cuộc sống không mấy thảnh thơi đối với cô bé. Có lẽ trong tuổi thơ em chỉ gắn liền với những con trâu, con bò, gắn liền với những ngọn lúa thơm ngát mùi hương khi tới mùa thu hoạch. Hay những tiếng kéo xe qua lại hàng ngày trên con đường làng. Cũng như nó, chỉ có điều nó ngược lại với em, được thấy sông, thấy suối, thấy biển từ khi còn nhỏ. Nó lênh đênh trên những con đò nhỏ đi ngược những con sông để phụ mẹ buôn bán. Có lẽ hình hoàn cảnh có phần giống nhau, nên nó cũng hiểu cô bé một phần nào. Một tuổi thơ êm đềm nhưng có nhiều nỗi cơ cực.
-    Anh đang nghĩ gì vậy ?.
-    Một số điều linh tinh thôi em.
-    Hi, em cũng chưa nhìn thấy biển bao giờ. Suốt ngày em toàn ở trong nhà, chán gì đâu.
-    Ủa, là sao hả em ?.
-    Hi, từ nhỏ thì ba mẹ em ít cho em đi đâu đó xa lắm, toàn đi những chỗ trong thành phố thôi. Đến ngày hôm nay em mới tự do mà đi đây đi đó đấy chứ.
-    Ừa, anh hiểu rồi.
-    Hi, đói bụng quá anh ơi.
-    Chút nữa đến rồi em.
-    Nhưng em đói quá à.
-    Chờ chút đi em, gần tới rồi.
-    Thôi em ngủ cho đỡ đói đây, anh thức chơi vui vẻ.
-    Ủa ủa, ai cũng ngủ hết thì anh chơi với ai.
-    Plè, tối qua anh cũng ngồi ngắm cảnh cả đêm rồi mới chịu ngủ, làm như em không biết vậy.
-    À à, vậy là tối qua có người không chịu ngủ mà nhìn lén anh nhen.
-    Hihi, thôi em ngủ đây, không nói chuyện với anh nữa. Không quậy đó nhen.
Em dụi đầu vào lòng nó rồi thở đều. Có vẻ như ông trời đang ban cho nó một món quà, món quà có mọi người bên cạnh. Có tiếng cười của chị Hoa, có sự ân cần chăm sóc của bé Linh và tình yêu thương của em dành cho nó. Đôi khi nó cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ đẹp về cuộc đời của một thằng sinh viên tỉnh lẻ.
-    Còn nửa tiếng nữa tới nơi nhé mọi người, chuẩn bị đồ đạc đi, đừng để quên trên xe đó.
Tiếng anh phụ xe cất lên cũng đánh thức mọi người dậy, nó lấy điện thoại ra coi thì cũng gần chín giờ sáng, ngồi lâu trên xe nó uể oải nghiêng người cho bớt mõi, rồi lại tiếp tục lặng nhìn những ngọn cây ven đường trong khi bên trong mọi người đang cặm cụi kiểm tra lại đồ của mình. Đôi khi nó nghĩ sẽ đến một lúc nào đó nó rời xa Sài Gòn, và giờ đây thì nó đã có câu trả lời cho chính nó. Nha Trang không bon chen, không vội vã, không ồn ào như Sài Gòn, nơi đây chỉ ồn  ào một cách tự nhiên, đôi khi thì vẫn lặng lẽ trôi như những cơn sóng biển tại đây. Một thành phố ven biển, nhẹ nhàng mà nên thơ.
Xe cập bến, mọi người lục đục xuống xe. Khi nó bước xuống, không khí man mát có mùi của biển như hòa vào người nó. Hít một hơi để không khí mới lạ tràn đầy lồng ngực, nó bắt đầu cảm thấy hớn hở để khám phá thêm một miền đất mới. Một mảnh đất có mùi hương của biển. Giống như quê hương nó.
-    Trong anh có vẻ vui quá nhỉ ?.
-    Ừa, anh chuẩn bị khám phá một miền đất mới mà.
-    Coi bộ chàng thích thám hiểm ghê hen.
-    Hè, nơi nào càng bí ẩn, càng nguy hiểm lại càng thích.
-    Rồi rồi, em biết rồi, giờ phụ em lấy đồ kìa. Không thì chút nữa chị Hoa phạt cho.
-    Rồi rồi.
Sau khi lấy đồ xong, chị Hoa bắt một chiếc taxi rồi thuê một khách sạn ở gần biển. Lúc đầu nó bảo chị Hoa lấy hai phòng, một phòng đôi và một phòng đơn nhưng do khách sạn hết phòng nên cả bốn người phải chọn một phòng đôi lớn. Khi ở nhà trọ, căn phòng trọ được ngăn cách ra bởi một tấm cửa kính nên nó cũng đỡ ngại, còn bây giờ thì không cửa kính mà còn là giường đôi thì nó cũng không biết đêm nay sẽ như thế nào nữa.
-    Oa, mệt quá đi.
-    Hi, em cũng mệt nữa, ngồi xe lâu mệt người dễ sợ.
Vừa vòng phòng, cả chị Hoa và em đều đưa balo cho nó mà nhảy lên hai chiếc giường mà nằm dài.
-    Hi, để em phụ anh nhé.
-    À thôi, em cũng nên nghĩ đi, anh để đây được rồi.
-    Vâng.
Nó ngao ngán nhìn ba cô nàng chiếm hữu hai cái giường rồi đi về phía cái salon mà nằm ngủ. Ngồi trên xe hết tám tiếng đồng hồ cũng làm cơ thể nó mỏi nhừ, chưa kể là em dựa vào vai nó nữa. Nhưng cũng không sao, em ngủ ngon là nó an tâm rồi.
Khi giật mình tỉnh giấc thì cũng đã chiều, nó ngồi dậy vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh. Ra kêu ba người kia dậy rồi xuống phố kiếm gì ăn, từ sáng đến giờ thì cả bốn người chưa có cái gì để bỏ vào bụng. Ghé vào một quán bánh căn, gọi vài dĩa bánh để chống lại bốn cái bụng đang biểu tình kịch liệt đòi hỏi phải cung cấp thức ăn.
-    Bánh gì ngộ vậy anh?. – Em nhìn nó rồi chỉ vào mấy cái bánh căn.
-    Bánh căn đó em, kèm với nước chấm ngon lắm.
-    Hihi, nhìn nó đẹp nghe anh ha, vàng vàng của trứng, trắng của bột, nâu nâu khi được làm chín nữa.
-    Ừa, em ăn đi, lúc nãy em bảo đói mà.
-    Hihi, vâng.
Xung quanh nó, ba người con gái đang thích thú với món ăn này. Bánh căn nơi đây khác với món bánh căn quê nó, nhưng hương vị vẫn ngon và đậm đà. Có vẻ đây là một nét mới của món bánh căn nơi đây.
Đi dạo vòng quanh phố một chút rồi quay lại khách sạn để tắm, rồi lại đi dọc theo đường Trần Phú nổi tiếng ở Nha Trang, con đường một mặt là biển, một mặt là những tòa nhà cao, những quán café rập rình tiếng nhạc. Chị Hoa chọn một quán café có phần ấm cúng, gọi một ly café đen không đường quen thuộc, còn bé Linh và em gọi nước cam, chị Hoa gọi một trái dừa lạnh. Nó ngồi ngắm nhìn thành phố nơi đây, yên ả mà lặng thầm. Nó cứ nghĩ ngoài Sài Gòn và Hà Nội, sẽ không có một thành phố nào tấp nập người qua lại vào đêm nữa. Nhưng khi tới Nha Trang thì phần suy nghĩ ấy trong nó đã thay đổi. Nha Trang, một nơi mà con người nơi đây vẫn đông đúc vào buổi tối, vẫn nhộn nhịp phồn hoa không kém Sài Gòn là bao. Chỉ có điều, Nha Trang không buồn như Sài Gòn.
Sài Gòn đôi khi chỉ cho những kẻ lang thang đâu đó mà thôi.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui