Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Chương 18: Ngày thứ hai ở đất khách.
-    Đồ ăn về rồi đây.
-    Hai em về trễ quá, chị đói muốn xỉu luôn.
-    Xém chút là bị lạc đường đó chị.
-    Hihi, ăn thôi. Đói quá đi.
Đi vào trong chiếc bàn nhỏ thì nó thấy một chai rượu vang cùng bốn chiếc ly. Nó quay sang hỏi bé Linh:
-    Chị Hoa lại bày trò nhậu nhẹt ra à Linh.
-    Hihi, không có đâu anh, Coca trong đó đó, chị Hoa để như vậy là trá hình thôi anh.
-    Bó tay luôn.
-    Hihi.
Đứng trên ban công, những cơn gió khi về khuya mang hơi nước lành lạnh của biển thổi vào căn phòng. Nó đưa ly nhấp một ngụm rượu coca, đưa ánh mắt nhìn những cơn sóng cứ xô vào bờ một cách nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn đường, những chiếc xe lưa thưa qua lại trên con đường đẹp nhất nơi đây nhưng bù lại, đoạn đường cho người đi bộ lại đông đúc. Nó cứ nghĩ, dòng người về đêm sẽ dần thưa thớt, dần vắng lặng để trả về cái yên lặng cho ban đêm. Nó im lặng, lắng nghe những âm thanh còn sót lại của một ngày, ngày đầu tiên của nó trên miền đất mới lạ của lần đầu đặt chân đến. Khung cảnh như chia thành hai mặt trái của nhau. Một bầu trời yên tĩnh và dòng người náo nhiệt.
-    Hi, anh đang nghĩ về cô nàng nào vậy?.
-    Không có, sao em không ngủ đi.
-    Em không ngủ được.
-    Sao vậy, Phụng  với chị Hoa chiếm chỗ à?
-    Không anh, chỗ lạ nên em khó ngủ thôi. Anh nói em, mà anh có chịu vào ngủ đâu.
-    À ừ.
Nó xoay xoay cái ly trên tay, rồi đặt xuống đất. Bé Linh im lặng nhìn nó rồi hỏi:
-    Anh thấy chị Phụng như thế nào.

-    Tốt, bướng bỉnh, đôi lúc như một con mèo con. Có lúc thì như chị hai anh vậy.
-    Hi, vui nhỉ. Chắc em cũng giống vậy?
-    Là sao?
-    Không có gì đâu anh.
-    Anh xin lỗi vì thời gian qua ít quan tâm đến em.
-    Hi, giờ em ổn rồi mà anh, không sao đâu, còn có chị Hoa mà.
-    Ừ.
-    Em hỏi thật nhé anh?
-    Ừa, em cứ hỏi.
-    Nếu một ngày chị Phụng vì một lí do nào đó mà không còn bên anh thì sao? Em chỉ nói nếu thôi nha.
-    Anh cũng không biết nữa, vì anh cũng chưa suy nghĩ tới trường hợp như vậy.
-    Vâng.
-    Em còn buồn không.
-    Dạ nếu còn thì còn trong tim thôi anh, em buồn thì mẹ em cũng không sống lại  được. Và em biết mẹ em cũng không muốn em lúc nào cũng buồn như thế này. Giờ em phải sống tốt, để ẹ em thấy con gái của mẹ đã lớn rồi.
-    Ừa, anh sẽ bên cạnh em.
-    Hi.
Đứng trò chuyện một lúc thì nó và bé Linh ngồi xuống lan can mà kể chuyện cho nhau.
-    Anh kể tiếp tục cái câu chuyện mà anh kể cho em đi, câu chuyện mà lúc chờ chị Hoa đó anh.

-    Tại sao em muốn nghe.
-    Em muốn hiểu về con người anh thôi.
-    Khi khác em nhé, một lúc nào đó anh sẽ kể em nghe hết mọi thứ.
-    Vâng.
-    Giờ vào ngủ đi em.
-    Thôi, ngồi chơi với anh chút nữa.
Cả hai im lặng, đã lâu nó đã không nói chuyện với bé Linh và cũng đã từ lâu cô bé cũng không sống quá phụ thuộc vào nó. Nhưng nó vẫn chưa nói trước được điều gì cả, mọi thứ vẫn còn chờ nó phía trước, những điều mà nó không thể nào lường trước được.
Bé Linh kiên nhẫn ngồi cạnh nó nhìn cảnh đêm đang cô độc. Càng về đêm, khi những giọt sương bắt đầu rơi nhẹ trên bầu trời. Những cơn gió biển bắt đầu lạnh dần.
-    Thôi em vào ngủ đi Linh.
Nó quay qua nhìn cô bé thì mới nhận ra bé Linh đang dựa đầu vào vai nó mà ngủ thiếp đi. Hương thơm nhẹ nhàng trên người bé Linh hòa vào từng cơn gió, những sợi tóc bay bay trong không trung làm nó tưởng rằng cô bé là một thiên thần. Nó mỉm cười nhẹ, rồi đứng dậy bồng bé Linh vào giường rồi đặt em nằm kế chị Hoa rồi lặng lẽ tiến về cái ghế salon mà nằm xuống. Một ngày dài, công với việc đi xe nên nó cũng ngủ lúc nào không hay. Chỉ còn phố phường đang lặng lẽ giữa màn đêm.
Giấc ngủ đầu tiên nơi đất khách, im lặng, lạnh lẽo trên chiếc salon.
Những tia nắng sớm tinh nghịch chiếu vào căn phòng, những âm thanh mới lạ vào lúc sáng sớm của Nha Trang làm nó giật mình tỉnh giấc. Vỗ vài cái vào mặt cho tỉnh ngủ hoàn toàn rồi nó vào vệ sinh cá nhân. Đi ra nhìn về phía hai cái giường thì chỉ còn mình em nằm ngủ. Chị Hoa với bé Linh hình như đã đi đâu đó.
Nó ngồi trên giường, lấy tay chọt nhẹ vào má em. Em cựa quậy rồi quay qua ngủ tiếp. Loay hoay kiếm một sợi chỉ, nó chọt nhẹ sợi chỉ vào mũi em, em đưa tay gạt ra rồi sau đó nó lại nghịch tiếp.
-    Để người ta ngủ mà, cứ phá không à.
Dù em có cựa quậy chống đối để được ngủ tiếp thì nó vẫn quyết mà chọc cho em dậy bởi vì chỉ có mình nó ở phòng nên đâm ra cũng chán.
-    Để em ngủ mà anh cứ phá hoài không à.
Chọc được một lúc thì em cũng dậy mà lấy gối đánh nó tới tấp.
-    Haha, coi cái mặt kìa, dễ thương chưa.

Nó phải công nhận là lúc em mới ngủ dậy trong em dễ thương thiệt, cái mặt ngơ ngơ đang còn trong tình trạng ngái ngủ, đầu tóc thì bù xù, mắt thì con nhắm con mở làm nó cười muốn lộn ruột.
-    Anh kì quá à. Cứ chọc em.
-    Ư ư, kì quá à. Haha.
-    Đánh chết anh giờ, còn trêu em nữa.
-    Haha, mặt dễ thương quá à, thương thương.
Đưa hai tay nhéo má em, lắc qua lắc lại. Ôi trong em đáng yêu quá.
-    Huhu, anh trêu em. Anh chọc em.
-    Haha, thôi đi đánh rửa mặt đi.
-    Hic, chờ em chút, xong thì anh chết với em.
Nó ngồi trên giường mà thắc mắc không biết hai người kia đã đi đâu nữa. Nghĩ là chắc đi mua đồ ăn sáng mà thôi.
-    Hi, lạnh quá à.
-    Nhìn vậy trong đẹp nè.
-    Đánh chết anh giờ, trêu em là giỏi.
-    Lúc nào cũng đòi đánh chết anh.
-    Hihi, thương cho roi cho vọt mà chàng.
-    Trời.
-    Hihi.
-    Mà chị Hoa với Linh đâu rồi em.
-    Hai người đó đi mua đồ ăn sáng rồi.
-    Ừ, đi đâu giờ chưa về nữa, không biết có lạc đường không?.
-    Hihi, chị Hoa có mang theo bản đồ mà.

-    À ừ.
Ngồi trêu đùa cùng em một lúc thì chị Hoa cũng về, bé Linh lại tươi cười chào nó ngày mới. Vẫn như mọi ngày, buổi ăn sáng diễn ra với một không khí vui vẻ của em và bé Linh, cả hai cứ trêu nhau khi ăn sáng, riết rồi cũng thành quen.
-    Giờ đi đâu đây?
-    Vào Nha Trang Center chơi đi.
-    Hihi, tán thành.
Đứng trước trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Khánh Hòa bé Linh cùng em vui mừng thích thú. Đi vào trong, đập vào mắt nó là mô hình của tòa nhà được để trong lồng kính. Đi lên cầu thang, những món đồ được trang trí một cách gọn gàng và dễ lựa chọn chứ không để sắp xếp lung tung. Đi lên khu trò chơi thì em đã vội chạy đi mua xẻng để chơi. Chia mỗi người một trò, nó bị em nắm tay lôi đi chơi cái trò đập thú. Những con thú thò đầu ra rồi thò đầu vô mặc cho nó và em ra sức cầm búa nhựa mà đập liên tục. Hết đập thú rồi thì em lại kéo nó qua trò bắn súng giết quái vật, trò này thì nó thuộc dạng cũng cao thủ khi một mình nó xông pha giết hết quái vật làm em không bắn được con nào nên cứ ngăn không cho nó bắn nữa. Đành chiều em, nó chỉ hỗ trợ cho em mỗi khi có con quái nào xông vô khi em bắn không kịp mà thôi. Được một lúc thì mọi người tụ tập lại để coi phim, chọn một bộ phim kinh dị rồi nó được phân nhiệm vụ là mua nước với bắp.
Ngồi coi phim kinh dị mà nó có cảm giác như đang còn phim hài. Những lúc rùng rợn nhất làm mọi người trong rạp ai cũng phai la lên thì nó nhe răng mà cười vui vẻ. Thấy biểu hiện của nó khi coi phim ma như vậy thì em cũng có thắc mắc mà nhìn nó, còn bé Linh cứ thấp thỏm không yên vì sợ. Ngồi hai bên nó là bé Linh và em đang ôm chặt lấy hai tay nó, hai khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ấy đang sợ sệt khi coi bộ phim kinh dị này. Nó thì thật sự không sợ ma vì nó đã từng thấy và tin ma không làm hại con người. Còn bộ phim mà nó đang coi là một con quỷ giết người với những đòn chém tay chân bay tứ phía một cách dã man làm ai ai cũng muốn nôn ra. Những túi bắp mà nó mua không vơi đi một miếng  nào cũng là do bộ phim.
Bước ra khỏi rạp thì chân em không còn đứng vững nữa mà phải tựa vào vai nó để ngồi nghỉ ở quán nước nhỏ trên phía rạp.
-    Em có sao không ?
-    Không anh, chỉ là hơi sợ thôi.
-    Sợ mà cứ đòi coi cho bằng được.
-    Em đâu có biết là nó ghê tới mức đó đâu.
-    Chị Phụng nói đúng đó anh, chắc trưa nay em hết ăn cơm mất. Hình ảnh mấy con dòi bò lúc nhúc trên cơ thể mấy người đó cứ hiện lên trong đầu.
-    Thấy chị Hoa cũng sợ mà có sao đâu.
-    Nhóc có biết là chị phải nhắm mắt, bịt tai khi tới mấy khúc chặt người không ? Ghê quá trời.
-    Có mình anh Kha là tỉnh như ruồi thôi.
-    Hehe.
Đứng tranh cãi một hồi thì nó cùng mọi người mua những món ăn ở đó rồi cùng về phòng mà ăn trưa. Tuy sợ nhưng chị Hoa cùng em vẫn ăn ngon miệng, chỉ có bé Linh là ăn ít vì vẫn còn ám ảnh mấy con dòi.
Chiều thì mọi người kéo nhau ra tắm biển, bản thân nó cũng vô cùng vinh dự khi được đi chung với ba người đẹp trong những bộ đồ bơi hết sức khiêu gợi luôn đốt cháy ánh nhìn của các cánh mày râu đang có mặt ở bãi biển. Bơi, đùa giỡn cả buổi rồi mới kéo nhau về khách sạn mà tắm lại nước ngọt xong rồi thì đi ăn tối. Cuối cùng là chọn một quán café gần đó mà thưởng thức những điệu nhạc vang lên trong cùng tiếng nói cười rộn rã khắp quán.
Nơi đây vẫn không vội vã bằng Sài Gòn.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận