Chương 20: Quá khứ nơi hoài niệm.
Nó cười nhạt nhòa trước câu nói của nhỏ Lê. Ờ thì là người yêu cũ thì đã sao? Ờ thì đã là một người từng qua đi, một người đã đến bên một cuộc đời khác và đã làm cuộc đời đó đau khổ. Ờ thì đã từng hạnh phúc, đã từng là những kỷ niệm nhưng bây giờ chỉ còn là hoài niệm. Một hoài niệm khó khăn giữa hai con người trên cùng một chiếc xe. Dù có một vòng tay ôm chặt nhưng vẫn luôn có một bức tường vô hình ngăn cản.
Nhỏ Lê chia sẻ với nó nhiều điều khi còn học ở Huế, nó vui vẻ lắng nghe, lâu lâu cũng góp ý hay nói một câu cho vui vui. Nó cố tình như vậy, tỏ ra thân thiện, tỏ ra quan tâm hay đôi khi lại trách móc để nhỏ Lê có thể hiểu rằng cả hai bây giờ chỉ là bạn chứ không phải với khái niệm người yêu cũ. Bây giờ nó muốn nhỏ Lê coi nó là một người bạn cũ lâu năm hay chỉ là một người quen không hơn không kém thì lúc đó mới có thể không cần ngại ngùng nói thật về những vấn đề.
- Dạo này Kha có quen ai không? Mặt baby thế này mà không lắm người theo mới lạ à nha.
- Ờ cũng có quen.
- Hi, ình xem hình được không, chắc xinh lắm nhỉ.
- Ờ chút cho xem.
- Hihi. Thôi ghé quán nào ăn chút gì đi mình đói quá, nãy giờ đi dạo đủ rồi.
- Ờ.
Nó tìm một quán phở đêm, gọi hai tô đặc biệt rồi bắt đầu thưởng thức. Nhỏ Lê vẫn vậy, vẫn thói quen gắp bớt đồ ăn của mình mà cho nó, để rồi với câu nói quen thuộc: “Ăn nhiều thì mập mất” trong khi nó cảm thấy nhỏ Lê đã gầy đi trông thấy, không còn là một cô gái mủm mỉm tròn trịa của những năm cấp 3 mà bây giờ ra dáng thiếu nữ vô cùng.
Nhìn nhỏ Lê, nó thấy mình như chìm lại với miền ký ức, với miền của những giấc mơ của thuở học sinh, cùng đám bạn chí cốt ngồi trên ghế đá mà nhìn những tà áo dài xinh xắn lướt qua rồi luôn miệng bình phẩm. Nó nhớ những ngày đầu tiên của năm học cấp 3, mối tình đầu của nó xảy ra khi cả hai tìm hiểu nhau trong vài tháng rồi với lời tỏ tình trước của nhỏ để rồi những ngày hạnh phúc kéo dài lê thê hết ba năm và làm nó cứ tưởng rằng, niềm hạnh phúc này mãi mãi tồn tại. Nhưng khi ấy, cái suy nghĩ nông cạn của nó đã rất ngây thơ, ngây thơ đến cả lời hẹn, mơ mộng đặt ra một tương lai cho cả hai để rồi một người phải từ bỏ và tương lai ấy chỉ còn là dĩ vãng.
- Ăn đi chứ, nhìn gì vậy tên ngố.
- Ờ ờ.
- Hihi, vẫn cái mặt ngây thơ đến ngố tồ.
Nhưng bây giờ, những suy nghĩ ấy đối với nó bây giờ đã không còn là một gánh nặng. Nó yêu em, vì vậy bây giờ cái nó cần làm không phải là cứ nhớ về những ký ức ấy để rồi làm cho con tim chợt nhói đau lên. Việc nó cần làm là phải yêu, thương, che chở cho em, tuyệt đối không phạm một sai lầm hay để vụt mất em như người con gái đang ngồi trước mắt nó.
Ký ức ấy, cất vào ngăn khóa riêng. Quá khứ ấy sẽ nằm ngủ yên. Đó là hai điều mà nó phải làm để biến nhỏ Lê trở thành một người bạn, một người bạn đích thực. Nó lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ có phần điên rồ vừa mới nghĩ, nhưng dù là cái ý nghĩ điên rồ nhưng đối với nó thà điên lúc này còn hơn là tỉnh. Thà điên để rồi cho quá khứ, cho kỷ niệm lụi tàn đi trong một chiều không gian đã qua. Để rồi ngày mai, sẽ lại là ngày mới.
- Hihi, có chỗ nào ngắm cảnh không Kha?
- Ờ có, thôi tính tiền rồi đi.
- Kha tính tiền đi.Khao mình một bữa nha.
- Ờ.
- Cái tên lạnh lùng chết bầm, ờ nữa đánh cho giờ.
- Ờ ờ.
- Đồ cứng đầu.
Nó mỉm cười, lâu rồi nó mới nghe có người nhắc đến những cái biệt danh ấy của nó. Quá khứ mà, sao trách được sự lãng quên để rồi chợt nhớ.
- Ờ thì cứng đầu mà. Nhưng không giữ được một tình yêu.
Nói rồi nó lướt đi qua ngang nhỏ để trả tiền.
Nhỏ ngồi sau xe nó mà liên tục thở dài, nó hiểu ý nhỏ Lê vì mỗi khi hai đứa cãi nhau và khi thấy nó im lặng vậy thì nhỏ liên tục thở dài hoặc hát ví von để cho nó phải lo lắng mà hỏi hay mà bực mình mà kêu im lặng. Lúc đó thay vì nhăn mặt, giận ngược lại thì nhỏ lại chọn cách cười cầu tài với nó. Vậy nên nó chẳng bao giờ giận nhỏ được lâu. Thiệt tình.
Giờ đây, khi nhỏ liên tục làm lại những hành động ấy thì nó cũng khẽ cười mà trêu:
- Nóng gáy à nha.
- Hi, biết lỗi rồi mà, cứ nhắc mãi à.
- Lỗi gì.
- Thì cái chia tay đó.
- Ơ hay, giờ Lê là người nhắc đó.
- Hi, lại trêu mình.
- Chứ không trêu thì làm gì.
- Ôm nhau.
- Gì?
- Cho ôm bộ xương di động cái nha. Sài Gòn lạnh quá.
Nhỏ Lê vòng tay ôm nó rồi tựa mái đầu vào lưng nó mà thủ thỉ:
- Ấm quá.
- Gầy nhom vậy mà ấm sao?
- Ấm mà.
- Ờ.
Cái cảm giác quen thuộc ngày nào chợt ùa về. Giống như những buổi tan trường ngày xưa, nhỏ Lê cũng hay tựa vào nó, vẫn hay ôm nó như thế này trên chiếc xe đạp cũ băng qua những con đường làng thơm mùi lúa chín. Nó chợt mỉm cười, ờ thì cũng đã lâu rồi nó chưa về quê, đã ba năm rồi nhỉ? Chắc rằng mẹ nó mong nó lắm đây. Mấy năm nay, năm nào nó cũng phải lao đầu vào học và kiếm tiền để gửi về quê, nó biết mẹ nó đã nghèo, đã nhịn từng bữa ăn để nó đi học đến ngày hôm nay.Vì vậy, mỗi khi nó ra bưu điện gửi tiền về ẹ thì nó cứ nghẹn ngào mãi không thôi.
- Kha chưa về quê mình bao lâu rồi?
- Ba năm.
- Ừa, lâu quá nhỉ, tết với hè nào mình cũng tranh thủ về.
- Ờ.
- Sao Kha không về vào một dịp nào đó, chứ bác gái mong lắm.
- Bận.
- Bận gì?
- Bận kiếm tiền.
- Ừa. Cực nhỉ.
- Ờ.
- Nói chuyện gì mà cứ vẫn cọc lóc như ngày nào.
- Khác chứ.
- Khác gì?
- Thì lúc trước toàn ừ còn giờ thì ờ.
- Vậy mà cũng nói cho được.
- Ờ.
- Đáng ghét.
- Ờ.
- Thôi đầu hàng.
- Vậy đi.
- Xí.
Nó chạy về nơi quen thuộc đối với nó ở phố phường Sài Gòn này. Bãi có xanh hướng về dòng sông Sài Gòn đang phản chiếu những ánh đèn của những tòa nhà cao của ở Quận 1. Những cơn gió cứ thổi vi vu mặc cho trời đã về khuya và sương cũng rơi trên bờ vai gầy. Nó khoác chiếc áo khoác cho nhỏ Lê đang run cầm cập bên cạnh.
- Kha không lạnh sao.
- Không, mát.
- Cứ thích xạo không à, răng va vào nhau kêu mà mình cũng nghe tiếng luôn đấy.
- Làm gì có.
- Hihi, đó đó.
- Ờ thì gió thổi qua nên hơi hơi.
- Ngồi sát vô cho khỏi lạnh.
- Thôi.
- Trời ạ, bạn bè ngồi gần nhau không sao đâu.
- Ờ ừ.
Nhỏ Lê nhấn mạnh hai từ bạn bè đối với nó như một câu nói: “cứ tự nhiên, bạn bè cả mà”. Nghe lời nhỏ Lê, nó ngồi xích vô, đến khi hai cánh tay trần chạm vào nhau rồi cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn màn đêm đang từ từ thổi những hơi sương vào hai tấm thân gầy. Không biết hiện giờ nhỏ Lê đang nghĩ gì? Đó là câu hỏi trong đầu nó lúc này cứ nhấp nháy mà hiện lên, nó đã trốn tránh, ờ thì có nhưng trốn một cái điều gì đó trong tim, trong con người của nó nhưng giờ thì nó cũng đã đối diện, đối diện với người đã từng quen, đã từng yêu.
Những kỉ niệm êm đẹp có lẽ không quên, có lẽ không phai nhòa trong tâm trí nó. Cùng đám bạn và nhỏ Lê chạy nô đùa trên những bãi cỏ xanh để thả diều, hay những buổi tối đi mò ếch, bắt chuột đồng trên những thửa ruộng thơm mùi lúa mà cứ sợ sệt, ngập ngừng không dám đi vì sợ rắn. Hay rùng rợn hơn là những cuộc rình ma, cầu cơ ở nghĩa trang, chơi ma lon để rồi bị sưng mắt cá hay những giấc ngủ tập đoàn của cả đám tại một nhà thằng nào đó để rồi khi bình minh lên lại đánh nhau cho tỉnh táo.
Nó nhìn bầu trời đầy sao rồi nghĩ ngợi, không hiểu sao trong lòng nó bây giờ cảm thấy nhớ tụi bạn ở dưới quê quá. Cũng đã lâu nó không về quê, không biết còn đứa nào nhớ nó không nữa. Mà chắc tệ lắm cũng có một đứa nhớ nó và hiện giờ đang ở bên cạnh nó, dựa vào vai nó mà ngủ thiếp đi. Nó không muốn gọi nhỏ Lê dậy ngay bây giờ, nó muốn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ khi ngủ, cái gương mặt đã lâu rồi nó chưa có dịp gặp. Khuôn mặt nhỏ Lê khi ngủ cứ như con nít vậy, làm người nhìn cũng cảm thấy muốn che chở cho nhỏ. Nếu cách đây bốn năm thì có lẽ nó sẵn sàng nhưng hiện giờ thì có lẽ không, sẽ có người sẵn sàng che chở cho nhỏ mà không phải là nó. Ngoài kia có nhiều người sẽ sẵn sàng làm điều đó thay nó thôi.
- Lê, dậy đi về này.
- Cho mình ngủ xíu.
- Dậy đi, không thì mình về đó.
- Kha dám…
- Hì, thôi dậy về ngủ, mai rồi lại đi chơi.
- Hứa nha.
- Ờ hứa.
Nhỏ ngồi dậy dụi mắt rồi chớp chớp mắt nhìn nó, nếu không phải quá quen với cái hành động đáng yêu này của nhỏ thì chắc nó cũng phải lặng người một hồi lâu mà nhìn cái khuôn mặt đáng yêu ấy. Nhưng giờ cái hành động đó đối với nó cũng trở nên bình thường mà thôi, có khi nhìn khuôn mặt mèo của em khi ngủ dậy còn xinh và đáng yêu hơn.
- À mai thì đi khoảng giờ tối như thế này thì được, chứ đi sớm không được.
- Sao vậy Kha?
- Tại bận làm việc.
- Ừa, mai 10 giờ vậy.
- Ờ. Cũng được.
- Thôi giờ về vậy.
- Ờ.
Con đường lúc về thì luôn có cảm giác thật nhanh, chốc lát đã đến nơi chỗ của nhỏ tạm ở trọ để thực tập, học hỏi và trao đổi kinh nghiệm với những sinh viên Sư Phạm nơi đây.
Vòng xe về đến nhà thì nó thấy em đang ngồi co ro dưới sương lạnh trước cửa nhà. Nó vội chạy tới bên em, khoác vội chiếc áo khoác lên đôi vai ấy.
- Sao em ngồi đây?
Em ngước lên nhìn nó rồi hỏi:
- Từ lúc đưa em về tới giờ, anh đi đâu, với ai?
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 21