Chương 7: Tiểu thư lang thang.
Nó đèo Ái Linh tới tiệm, vừa mới mở cửa tiệm ra nó và Ái Linh hết sức ngỡ ngàng. Xung quanh những bó hoa tươi đẹp đang có sự hiện hữu với rất nhiều vali và túi xách. Nó nghĩ: “Không lẽ chị Hoa định chuyển sang kinh doanh túi xách tay với vali à?.”
- Chị Hoa đâu rồi nhỉ?. – Nó hỏi.
- Em cũng không biết nữa, để em vào trong tìm xem.
Ngồi xuống ghế sa-lon, nó đảo mắt nhìn những vật dụng lạ đang có mặt trong quán, tổng cộng có bốn cái vali, hai lớn, một trung bình và một nhỏ, cùng ba túi sách. Không biết chị Hoa định cho ra mặt hàng mới gì mà mua đồ nhiều thế không biết.
Ái Linh bước ra từ kho, lắc đầu ra ý không có. Nó thở dài không biết đã có chuyện gì xảy ra hay chị Hoa đang bày trò gì. Nó lấy laptop mở những bản nhạc, những bản nhạc không lời nhẹ nhàng sâu lắng. Ái Linh ngồi cạnh nó, chân đung đưa, mắt cứ dáo dác nhìn ra ngoài cửa.
Nó cũng im lặng, nó và Ái Linh như thể mỗi người cứ chạy theo một suy nghĩ riêng biệt. Để rồi khoảng lặng đang dần lan tỏa trong không khí chỉ còn lại tiếng nhạc bên tai.
- Em muốn nghe truyện không?. – Nó hỏi em, cố bắt chuyện để phá tan bầu không khí.
Ái Linh quay nhìn nó tò mò:
- Chuyện gì anh?. Anh cứ kể đi em nghe.
- Ừa.
Nó suy nghĩ một lúc về câu chuyện nó sắp kể cho Ái Linh nghe, và có lẽ cái tuổi thơ của nó sẽ làm cô bé vui. Nó trầm ngâm rồi cất lời. Dòng quá khứ quay ngược trong tâm trí nó, trở về thời học trò.
- Những năm cuối cấp cũng giống như những buổi đầu tới trường, mọi thứ vẫn còn khá lạ lẫm, dù lạ đến thế nào cũng phải quên vì sắp xa trường. Lúc trước, những buổi đi học anh cùng thằng bạn tên Quý cứ suốt ngày đi học muộn cứ đến trường là cứ phải ném cặp rồi leo tường trèo vô. Nếu lúc hên thì măn mắn thoát được còn nếu không thì cũng lên giám thị mà làm bản kiểm điểm.
Nghe đến đây Ái Linh hỏi:
- Thế anh bị bắt bao nhiêu lần rồi?.
Nó ngại ngùng đáp:
- Thì cũng gần chục lần. Thôi anh kể tiếp nhé.
- Vâng.
Nó vẫn nhớ như in những ngày cuối năm học, sau khi đỗ tốt nghiệp tất cả ai ai trong lớp nó đều một tâm trạng nửa vui nửa buồn, buồn vì sắp phải xa nhau, vui vì ai cũng đã qua thử thách đầu tiên của con đường mới. Tận dụng những ngày cuối cùng, nó cùng tụi bạn kéo theo những tụi con trai của những lớp kế bên mở ra một đại hội bong bóng nước.
Theo sự chỉ đạo từ lớp nó thì tất cả khối 12 tổng cộng là mười lớp sẽ chia thành bốn phe. Phe thứ nhất tập kết quân ở phía trước cổng trường lấy khăn đỏ quấn tay làm hiệu, phe thứ hai tập kết ở khu vực cửa sau và quấn khăn xanh, phe thứ ba tập kết ở dãy các phòng thí nghiệm quấn khăn vàng còn lại phe thứ tư thì tập kết ở dãy lớp học quấn khăn trắng. Mục đích của mỗi phe là phải tấn công phe khác và bắt lấy “công chúa” của phe đó. “Công chúa” của mỗi phe là một nữ sinh xinh nhất trong cái lớp liên minh thành một phe. Bởi vì là người bày ra trò này nên phe thứ nhất do nó lãnh đạo và “công chúa” bên phe nó không phải ai khác là cô bạn gái nó Khánh Lê.
Nó chỉ đạo các thành viên trong phe chia thành ba tốp. Một tốp cản không cho quân địch tiếp cận vòi nước ở sân, tốp thứ hai tiếp tế vũ khí cho tốp thứ nhất và thứ ba trong khi tốp thứ ba bảo vệ “công chúa”. Vì mỗi khu đều có vòi nước riêng nhưng riêng ở sân thì có tới ba vòi nên phe nó có phần lợi thế tuy nhiên lực lượng cũng dễ bị phân tán do địa hình rộng chỉ cần hai phe tấn công cùng một lúc thì coi như tiêu đời.
- Khi trận chiến bắt đầu, anh cùng bọn bạn…
- Hai em coi bộ vui vẻ quá nhỉ. – Tiếng chị Hoa sau lưng nó.
Nó giật mình:
- Hả?.
Chị Hoa nghiêm giọng nói:
- Chà chà, nói chuyện gì say xưa vậy, chị vô còn không biết nữa, không may trộm vô thì chắc có lẽ…
Ái Linh la lên:
- Aaa. Chị nói xui không à.
- Hehe.
Nó quay hỏi chị Hoa :
- À mà em có chuyện muốn hỏi, đống vali túi xách này là sao hả chị ?. Không lẽ chị định biến tiệm hoa cảnh thành shop thời trang à ?.
Chị Hoa cười buồn :
- Có đâu, chị bị đuổi rồi.
Nó cùng Ái Linh sửng sốt cùng lúc hét lên :
- Cái gì ?.
- À mà cũng không phải là đuổi mà là chị tự bỏ đi.
Nó nhăn mặt :
- Tại sao chị lại bỏ đi chứ ?.
Ái Linh cũng đồng tình :
- Phải đó, chị đang có gia đình tốt mà tại sao ?.
Chị Hoa thở dài :
- Tốt thì cũng tốt, mà không tốt thì cũng không tốt.
Ái Linh thắc mắc hỏi trong khi nó im lặng :
- Là sao chị ?.
- Chị học khoa kinh tế và quản trị kinh doanh theo yêu cầu của ba chị để khi tốt nghiệp thì quay về công ty giúp sức cho ba chị. Nhưng chị cảm thấy mình không hợp với những công việc đó, suốt ngày cứ giấy tờ, ra ngoài giờ thì cứ bắt gặp những ánh mắt dò xét của người khác. Sau một tháng chị chịu không nổi nữa mà nghỉ việc và trong thời gian đó cũng là thời gian ba chị đi công tác nước ngoài. Một thời gian sau, nghĩa là từ lúc chị mở tiệm hoa này đến tận bây giờ đã một năm thì ba chị mới trở về nước và biết chuyện, ngày hôm qua chị bị ba hỏi đủ thứ và ép chị quay lại công ty.
Nó nhìn chị Hoa vừa nói vừa khóc, nó lặng người ngước nhìn qua Ái Linh, như hiểu ý nó, Ái Linh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh chị Hoa :
- Chị đừng khóc, không có gì là theo ý mình cả. Anh Kha cũng nói mọi thứ là do chính bản thân quyết định.
- Chị biết chứ, nhưng công việc hiện tại, mở tiệm hoa như thế này thì đúng sở thích của chị. Từ nhỏ chị đã từng nghĩ khi lớn lên chị sẽ mở một cửa hàng bán hoa và giờ chị đã làm được điều đó. Chị không hối hận khi bỏ công ty mà về đây mở ra tiệm hoa này. – Chị Hoa khẽ chùi nước mắt.
Nó thở dài :
- Vậy cũng khó cho chị thật.
- Ừa, ba chị bảo nếu chị không đóng cửa tiệm và quay trở lại công ty thì sẽ gạch tên trong gia phả của gia đình, rồi phải rời khỏi nhà. Chị không chịu và giờ ngồi đây với đống hành lí.
Ái Linh cúi mặt xuống nói trong tiếng nấc :
- Sao chị không nghe lời ba chị, em biết rằng chị rất yêu công việc hiện tại nhưng vậy thì quá nặng chị à.
Chị Hoa cười trấn an cô bé :
- Nếu chị đóng cửa tiệm hoa thì em với Kha phải như thế nào, với lại việc kinh doanh của tiệm cũng đang khắp khá, không phải lo về vấn đề tiền nong khi ra khỏi nhà.
Nó và Ái Linh im lặng, nó cùng bé Linh đều biết chị Hoa rất thương mọi người xung quanh mình. Vì nó và Ái Linh mà chị phải bỏ cả gia đình, bỏ cả công việc chỉ cần ngồi bàn giấy lương cao.
- Vậy có đáng không hả chị, em vẫn có thể kiếm một công việc khác, vẫn có thể chăm sóc cho Ái Linh cơ mà. Ra khỏi nhà vậy không tốt đâu chị. – Nó gắt.
Chị Hoa quả quyết nói :
- Không sao đâu em, chị quyết định rồi, chị sẽ đi theo con đường chị đã chọn và chị không hối hận vì những gì hôm nay chị đã quyết định.
- Em xin lỗi, vì em mà chị phải làm khó xử như vậy. – Ái Linh nói, giọng nghẹn ngào.
Ái Linh bật khóc nức nở, nó vội quay qua nhìn hướng khác để kiềm lại những giọt nước mắt có vẻ sắp rơi. Chị Hoa đã hi sinh vì nó và Ái Linh, bỏ cả công việc mà nhiều người mong muốn, quay lưng lại với gia đình. Nó không bao giờ hiểu được giới nhà giàu làm những gì, nghĩ gì nhưng nó chắc một điều rằng họ luôn làm theo ý họ và sắp xếp mọi người trong gia đình phải luôn theo ý của người có quyền lớn nhất trong gia đình.
- Đây không phải lỗi của em, chị quyết định mà, dù gì chị cũng lớn rồi mà cứ theo ý gia đình thì chị cũng không thích cho lắm. Tính chị thích tự do không muốn bị ép buộc.
Nó lo lắng hỏi chị Hoa :
- Giờ chị định như thế nào, chị sẽ ở đâu ?.
Trái lại với vẻ lo lắng của nó, chị Hoa dửng dưng :
- Ừa nhỉ, chị sẽ ở đâu giờ, chị cũng chưa tính tới nữa. Lúc sáng chị giận quá nên đưa đồ qua đây trước rồi đi dạo quanh đây cho thư thái nên giờ chị cũng không biết tìm chỗ ở đâu nữa.
Nó lắc đầu ra vẻ bó tay, trong khi Ái Linh lại tỏ ra vẻ hớn hở :
- Hay chị ở cùng em với anh Kha đi, chắc vui lắm đó.
Chị Hoa nghe câu nói của Ái Linh liền cười như đúng ý :
- Chu cha, sao chị không nghĩ ra nhỉ. Ở nhà con Thục phải là khỏe không, với lại ở chơi với hai em thỏa thích.
- Vâng, vậy quá tốt luôn đó chị.
Với cái tình hình này thì nó bó tay toàn tập rồi, dù có bất kì ý kiến nào của nó đưa ra đi chăng nữa thì sẽ không có một tí hy vọng nào để hai người này chấp nhận, thôi đành nhắm mắt xua tay cho con tim dẫn lối vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại có khi ở cùng chị Hoa lại có lợi ấy chứ, không bị Ái Linh sai việc nhà nữa. Cứ nghĩ đến viễn cảnh nó ngồi phe phẩy cuốn tiểu thuyết, mắt ngắm nhìn Sài Gòn trong khi hai cô nương kia quét nấu ăn, lau nhà thì còn gì bằng cơ mà nó nghĩ vậy khác gì nó lười biếng.
Chỉ một chút ý nghĩ điên rồ của nó thoáng qua mà thôi, nó chỉ có thể cảm nhận phần nào cuộc sống của chị Hoa, vì vậy nó tin vào quyết định của chị, nó lại phải lo lắng thêm ột người nữa, Ái Linh và chị Hoa là hai người quan trọng nhất đối với nó lúc này và nó không muốn phải mất ai cả, mất một người thân là đã quá đủ với nó rồi.
- Này Kha, phụ chỉ chở đồ về với sao còn đứng đó vậy ?. – Chị Hoa kêu nó.
- Rồi rồi, ra ngày.
- Tối nay mở tiệc đi chị. – Ái Linh đề nghị.
- Chị tán thành. Còn em thì sao Kha ?. – Chị Hoa quay hỏi nó.
- Nghe tuyệt đó.
Thêm một người chắc có khi lại thêm niềm vui. Và Sài Gòn lại thêm một đêm đẹp tuyệt vời. Mở party xua tan nỗi buồn của cô “tiểu thư” lang thang này thôi.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 8