Chương 8: Party bốn người.
Nó phụ chị Hoa đèo những cái vali từ tiệm về nhà trọ. Đoạn đường từ Trần Phú về Nguyễn Thị Minh Khai chỉ trong một đêm mà nó đã chạy tới chạy lui năm lần. Đến nỗi những người xe ôm già hình như đã quen mặt nó, có khi những bóng đèn đường cũng đang cười rôm ra khi nhìn thấy nó và chúng cùng đùa vui cá coi thử nó có chạy tới nữa không.
Bỏ cái vali cuối cùng của chị Hoa xuống sân nhà, nó thở phào nhẹ nhõm rồi cất tiếng bảo:
- Còn cái gì không?. Chị hành em luôn một lần cho khỏe.
Chị Hoa tươi cười nói:
- Còn chứ, hành em đi siêu thị cùng chị với bé Linh.
Nó ôm mặt nhăn nhó:
- Trời!.
Chị Hoa đèo Ái Linh đi song song nó, vòng vèo khắp nẻo đường của Sài Gòn thì chị mới chịu dừng chân ở một siêu thị ở Quận 2. Nó có hỏi chị là tại sao không vào siêu thị ở Quận 1 hay Quận 3 cho gần thì chị Hoa cười bảo là thích đi dạo mát.
Sài Gòn về đêm với những cơn gió mát rượi, dòng người ra đường mỗi lúc một đông hơn khi phố phường về đêm. Không phải dửng dưng mà người ta bảo Sài Gòn là “thành phố không ngủ”. Sài Gòn không ngủ hay chính người Sài Gòn không ngủ.
Những người khác đang vi vu ngoài đường và nó đang chính là những người không ngủ ở Sài Gòn đêm nay. Đã 10 giờ đêm mà nó còn đang loay hoay cùng với chiếc xe đẩy tràn ngập đồ ăn của chị Hoa và Ái Linh, đồ của Ái Linh thì chỉ vỏn vẹn vài thứ, của nó thì không có gì tất cả đều là của chị Hoa. Sau khi xem căn phòng trọ của nó và Ái Linh thì chị Hoa tóm tắt tất cả vào hai chữ “đẹp, thiếu”.
“Đẹp” ở đây của chị Hoa chỉ vị trí căn phòng cao, thoáng mát, sạch sẽ nhờ Ái Linh suốt ngày lau dọn và một phần tính nó không thích bừa bộn và luôn yêu chủ nghĩa sạch sẽ.
“Thiếu” ở đây của chị Hoa là thiếu tiện nghi. Căn phòng trọ của nó chỉ vỏn vẹn một cái bàn học và một cái tủ quần áo còn lại đều được bỏ trống. Khi mới bước vào phòng thì chị Hoa lắc đầu liên tục cứ luôn miệng bảo: “Thế này thì buồn chết mất”. Và đó là lí do để bây giờ chị Hoa bắt nó theo để mua nào là: tivi, tủ lạnh, máy lạnh, máy giặt và một vài thứ linh tinh để trang trí cho căn phòng theo ý của chị. Nó thì có phàn nàn gì cũng như không mà thôi còn ngược lại thì Ái Linh thích thú với những hình dáng và những vật trang trí siêu “cute” của chị Hoa.
- Trời ơi!. Xong chưa vậy chị. – Nó thở dài ngao ngán vì nãy giờ bị chị Hoa hành vòng vòng quầy thực phẩm để chọn thêm món lẩu.
Chị Hoa tặc lưỡi bảo:
- Từ từ đã em, không biết bây giờ nên ăn lẩu gì nè, hải sản hay bò, cá nữa.
Ái Linh cũng có vẻ nóng ruột:
- Chọn cái nào cũng được mà chị, mình ăn cái loại này thì vài bữa ăn loại khác mà chị.
Nó đồng tình với ý kiến của Ái Linh nên gật đầu liên tục. Chị Hoa cũng cười xòa:
- Hay là lấy hết ba cái lẩu hải sản, bò, cá về luôn, nấu ra ai ăn lẩu nào thì ăn.
Nó lắc đầu bảo:
- Chị định mua về cho cả nhà trọ ăn luôn hả chị. Đã hai con gà, bốn con cá ba sa, mười bịch cá viên chiên, mười hộp tôm chiên bột rồi mà giờ chị chơi thêm ba cái lẩu nữa thì chị Thục có nước chết mất.
Chị Hòa cười:
- Em đừng lo, ai lại để Thục nấu một mình, chị cùng với Ái Linh làm bếp nữa đó nhé.
Nó tỏ ra sợ sệt:
- Chị nấu được không đó?.
Ái Linh nghinh mặt thách nó:
- Anh dám cá với em không, một chầu kem nhé.
- Chơi luôn, nếu chị Hoa nấu không được em thua anh một chầu kem nhé.
- Rồi chơi luôn.
Trong khi đó chị Hoa bẻ tay răng rắc:
- Hai em dám lấy tài làm bếp của chị ra làm trò đánh cược hả?.
Kết quả của cuộc cá cược đầy tình cảm này được kết thúc bằng lời đe dọa trừ lương của chị Hoa.
Bợ mớ đồ ăn lên bếp cho chị Hoa, chị Thục cùng bé Linh chế biến các món ăn còn nó thì rảnh rang mà ngồi tréo chân xem tivi giết thời gian chờ mở tiệc. Bấm tới bấm lui thì cũng được một kênh đang chiếu phim ma. Tính nó vốn thích mấy thể loại kinh dị, liên quan đến mấy vấn đề về tâm linh. Và công việc đầu tiên của nó khi ra trường thì sẽ đầu quân ột tòa soạn nào đó rồi viết báo kí sự về những hiện tượng ma cỏ này.
Đang xem phim mà mùi thức ăn cũng đến gõ bụng nó nên nó đành tắt tivi mà mò đầu vào bếp. Những món nào là gà quay đang được bày ra đĩa, tôm chiên vàng đỏ cũng đang được vớt ra từ chảo, đến nữa con cá ba sa được chiên bột giòn tan và những viên cá viên ngon đáo để. Mọi thứ đã được bày lên bàn cùng với ba cái lẩu đang nghi ngút khói.
- Giờ mọi người khui bia, còn bé Linh khui nước ngọt rồi cùng nâng ly nào. – Chị Hoa bắt đầu buổi tiệc.
Chị Thục cười xòa:
- Mày chưa nói lí do mở party đấy con quỷ.
Như nhắc lại đúng chủ đề, chị Hoa liền cao hứng:
- Hôm nay nhân ngày Hồng Hoa cập bến nhà mới, mọi người nâng li chúng mừng nào.
- 1…2…3 dzô.
Tiếng cười nói vang lên giữa mười một giờ đêm trong không gian ồn ào náo nhiệt của thành phố về đêm. Tiếng cụng ly lách cách, tiếng nói chuyện rôm rã, tiếng khui bia hay tiếng khen những món ăn ngon cứ liên tục vang lên.
- Hồi đó nhỏ Thục cứ thấy trai là hai mắt cứ sáng lên đấy Kha. – Chị Hoa kể về thời hai chị ở những năm cấp 3.
Chị Thục ngà ngà say giọng lè nhè bật lại:
- Còn đỡ hơn mày, cứ thấy trai là như thấy vàng.
Cuộc khẩu chiến giữa hai người con gái quyền lực nhất hiện giờ của ngôi nhà đang bàn tán sôi nổi, hết khen nhau rồi lại đem nhau ra mà chọc, lôi hết thói hư tật xấu của người kia ra mà làm chủ đề bàn tán. Nó cùng Ái Linh ngồi im ăn rồi làm quan sát viên kiêm luôn thính giả cho hai bà chị.
- Anh ăn thử cá nè. – Ái Linh gắp cho nó một miếng cá ba sa.
- À, ừ.
- Hi.
Đột nhiên nó trầm giọng hỏi Ái Linh:
- Em quen với cuộc sống mới này chưa?.
Ái Linh cười đáp:
- Rồi anh ạ, ở đây mọi người ai cũng tốt với em, chị Hoa, chị Thục và cả anh nữa. Mọi người thật sự đã giúp em rất nhiều.
- Em đừng khách sáo vậy, dù gì em cũng là một phần gia đình nhỏ của chị Hoa mà.
- Vâng!.
Nó lấy dao cắt cho Ái Linh cái đùi gà:
- Thưởng cho bé “heo” nè.
Ái Linh đỏ mặt, ngượng ngùng:
- Anh này…
- Hehe.
Khi đồng hồ điểm 1 giờ sáng thì đã tới lúc tiền tàn. Chị Thục dìu chị Hoa lên lầu nghỉ sau khi đã cho thùng bia cháy túi không còn lon nào. Nó cùng Ái Linh thu dọn bãi chiến trường. Vỏ lon lăn lóc cùng với vô vàn những chiếc chén đĩa đồ ăn.
- Em mệt thì lên nghỉ trước đi Ái Linh, để anh dọn cho.
- Thôi, để em phụ anh cho nhanh.
Nó nhìn Ái Linh đang trong điệu bộ ngái ngủ, mắt cứ híp lại:
- Thôi em ra ghế salon ngồi chút đi rồi anh dọn xong rồi mình rửa chén.
- Vâng.
Cô bé ra ghế ngồi nghỉ theo lời nó trong khi nó lui cui dưới bàn nhặt những lon bia nằm ngổn ngang ở dưới. Khi mọi thứ đều ở trên bồn rửa chén bát thì nó đi ra sa – lon gọi Ái Linh. Ra tới salon thì nó bắt gặp Ái Linh đang ngủ ngon lành trên ghế, người cuộn tròn lại vì sương đêm. Nó đóng cửa nhà lại rồi rửa chén bát, những năm tháng làm sinh viên sống một mình thì cái kĩ năng rửa chén, nấu ăn của nó cũng tàm tạm.
Làm xong hết mọi việc, ngước nhìn đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, nó uể ỏi vươn vai cho đỡ mỏi rồi ra gọi Ái Linh dậy mà lên lầu nghỉ.
- Ái Linh, dậy đi em.
Nó lay lay cô bé cả mười phút nhưng đáp lại nó chỉ là một thất vọng, Ái Linh giờ đã ngủ say, chắc hẳn cô bé đã quá mệt mỏi. Nó bồng cô bé lên lầu, đặt cô bé bên cạnh chị Hoa giờ đang say ngủ rồi quay về với chiếc nệm cá nhân sát cửa kính lan can.
Nó mở cửa lan can, hít vào lòng ngực mùi của phố phường Sài Gòn lúc về khuya. Cảm thấy thật thanh mát. Dưới lòng đường dòng xe vẫn qua lại có phần đông đúc.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng của đầu tuần chiếu xuyên qua cánh cửa kính của lan can soi rọi vào mặt nó. Nó bật dậy, nheo mắt nhìn điện thoại đang sáng đèn run từng chập, màn hình đang hiện rõ thằng Tuân đang gọi.
- Alo. – Nó bắt máy.
- Đi ăn sáng không bạn hiền, tao giới thiệu ày em người yêu mới của tao luôn nè.
- Đừng có nói với tao nhỏ gặp ở hồ bơi nha.
- Chứ còn ai nữa.
- Vậy cần gì tao phải đi chứ.
- Uầy, bạn bè lâu ngày rủ đi ăn sáng mà cũng khó nữa hả mậy.
- Rồi rồi, thì đi. Mày lằng nhằng quá.
- Hehe, lẹ đi. Tao qua nhà mày ngay đấy.
- Ờ, cứ qua tao không có ở nhà đâu.
- Ủa, chứ mày ở đâu?.
- Số abc, Nguyễn Thị Minh Khai.
- Rồi, 20 phút nữa tao tới, chuyển chi xa vậy.
- Kệ tao.
Nó cúp máy rồi ngáp ngắn ngáp dài, rồi dậy đi rửa mặt. Rồi quay lên lại hỏi chị Hoa hôm nay tiệm có mở cửa không. Đáp lại nó là cái giọng ngái ngủ:
- Ôi, ôm ay chị ệt ắm, ỷ ột ữa ha em. (Thôi, hôm nay chị mệt lắm, nghĩ một bữa nha em.).
Điện thoại reo lên những tiếng chuông dồn dập. Nó dắt xe ra thì đã thấy thằng Tuân đứng đó, miệng há hốc:
- Lâu ngày không gặp lên đời nhanh ghê bây, từ xe đạp lên AB luôn.
Nó nhăn mặt đáp:
- Xe mượn đó mày, chứ tao tiền đâu mà mua.
- Nói tao một tiếng tao mua ột chiếc mà chạy, sau này trả tao lo gì.
Nghe vậy nó vội xua tay:
- Thôi cho tao xin.
- Đi lẹ đi, em yêu tao chờ.
- Ờ.
Mới sáng sớm bước ra đường thì phải gặp kẹt xe, nó với thằng Tuân bóp kèn inh ỏi cả buổi mới tới được một quán KFC. Mà Sài Gòn không kẹt xe thì đâu phải là Sài Gòn. Nó đi theo thằng Tuân lên lầu, vừa thấy thằng Tuân, nhỏ hôm bữa ở hồ bơi đã reo mừng mà chạy tới ôm thằng Tuân, giọng nhí nhảnh.
- Sao anh lâu quá vậy?. Em chờ phờ râu luôn.
Thằng Tuân nhăn mặt đáp.
- Tại kẹt xe đó em, mà anh giới thiệu luôn, đây là Huy Kha bạn anh.
Bạn gái thằng Tuân quay sang chào nó, rồi thằng Tuân tiếp lời:
- Còn đây Trúc My, bạn gái tao.
Nó cười đáp:
- Ai lại không biết là bạn gái mày.
- Hehe.
Trúc My vội chen vào nói:
- À hôm nay có bạn em nữa, giới thiệu với hai anh luôn, đây là Mỹ Phụng, bạn thân của em.
Một cô gái bước ra từ cửa của căn phòng lạnh mà thằng Tuân đã đặt trước, nó ngước nhìn cô gái ấy rồi cả hai cùng thốt lên:
- Anh!.
- Cô!.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 9