Về nhà cô liền cho người điều tra chỉ trong vòng một tiếng mọi thông tin về người đó đã có , cô mỉm cười ranh mãnh khiến thuộc hạ đứng đó cũng lạnh gáy , giao xong tài liệu liền ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Cô có chút thất vọng vì anh không nhận ra cô mà cũng tốt , anh không nhận ra cô càng tốt bởi có một số chuyện chỉ cần cô nhớ là được rồi.
Mục đích của ngày hôm nay cô đã đạt được khóe miệng khẽ cong thành một đường.
Mặc Nhiên đi vào cùng người yêu thấy thế liền trêu cô :" Dương tổng có con mồi nào khiến ngài có hứng thú mà khóe miệng không ngậm lại được vậy ?" Hải Lam định thần lại nhìn Mặc Nhiên đôi lông mày thanh tú cau lại cô lườm anh ta :" Chán sống ?" Mặc Nhiên xua tay liên tục :" Không ! không dám ".
Du Phong tới chỗ cô hỏi :" Dương tổng tối nay đi chơi chứ ?" Hải Lam không do dự mà đồng ý bởi đã lâu rồi cô chưa có đi chơi :" Được " " Vậy hẹn Dương tổng ở chỗ cũ nhé ! 8h tối " , " Thế còn anh có được đi không ? " Mặc Nhiên làm nũng ôm lấy Du Phong.
Du Phong với Mặc Nhiên là người yêu hơn nữa còn là nam , đối với nhiều người còn kì thị họ còn cô thì không trong công ti này cô là người duy nhất biết được mối quan hệ này và ủng hộ họ hết mình.
Bởi họ là người bạn thân của cô đã từng sống chết có nhau và họ cũng là một trong số những lý do để cô có thể sống đến tận bây giờ mà không bị hắc hóa bằng không giờ này có lẽ mọi thứ đã ngập trong biển máu , gió tanh rồi ,nhưng cô có cảm giác rằng tinh thần cô sẽ không còn trụ được lâu nữa , cô cần anh , anh là liều thuốc an thần duy nhất của cô.
8h tối quán bar Yết Kiêu Như mọi khi cô đến được một lúc thì hai người họ mới đến , ba con mô tô dừng trước quán bar khiến nhiều người chú ý đến nhưng họ không quan tâm.
Du Phong vẫy tay chào cô :" Lam Lam chào cô , hôm nay chúng ta không vào quàn bar mà đi tới lễ hội ẩm thực " , cô gật đầu đồng ý , rồi lên xe phóng đi cùng hai người họ.
Mặc dù họ lái với tốc độ cao nhưng họ là những người lão luyện ở lĩnh vực này , những chiếc xe ô tô thấy thế liền dạt vào một bên , cảnh sát giao thông cũng không dám làm càn bởi người có mái tóc bạch kim kia chính là kiểu người có thể một tay che trời.
Lễ hội ẩm thực Vừa xuống xe họ đã bị mọi người chú ý tới , trai đẹp gái đẹp đi cùng nhau nhìn thôi cũng thấy bổ mắt.
Họ đi vào lễ hội Du Phong với Mặc Nhiên là một đôi nên cô không làm phiền họ liền tách ra.
Nhiều mùi đồ ăn ở đây trộn lẫn với nhau khiến cô có chút khó chịu , màu sắc của những chiếc đèn leg khiến cô nhức mắt.
Hải Lam đi tới một của hàng đồ ăn và gọi món ăn :" Phục vụ , cho tôi cá hồi sốt vang đỏ , bò bít tết cùng với một ly cocktail ".
Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn cho cô , món ăn ở đây đều được các đầu bếp muốn làm lên tên tuổi họ tham gia vào đây với mục đích là được những người đầu bếp có tiếng chấm điểm và nhận làm đệ tử đều là những người có tài năng xuất chúng cả.
Hải Lam ăn xong đứng dậy trả tiền đang đi thì thấy cách đó không xa có cửa hàng đồ ngọt cô không mấy khi ăn nhưng hôm nay lại có chút thèm liền đi tới gọi bánh kem và chủ của hàng bất ngờ lại là anh!! ? cô sững sờ thấy anh trên ngực có ghim tài tên Sở Đình Hàn.
Nhưng vừa đi tới định gọi đồ ngọt thì một người đàn ông hùng hổ đi tới gạt cô sang một bên quát lên :" Mày đang làm cái quái gì vậy ?" Hải Lam sững sờ nhìn người đàn ông này đâu ra thể loại người ta đang đứng mà xen vào.
Anh cũng bất ngờ trước hành xử của cha mình :" Tôi với ông đã cắt đứt quan hệ rồi ông lấy tư các gì ra mà quản tôi ?" Ông ta tức sôi máu lên cần nguyên khay socola ném nó đi :" Mày được lắm , vậy thì cút ngay cho tao , đay là địa bàn của tao ".
Lúc này anh không nhịn được mà to tiếng cãi lại :" Ông quá đáng vừa thôi tương lai của tôi không phải của ông đừng quản nữa , ông muốn tôi đi được tôi đi liền ".
Anh quăng tấm thẻ tín dụng của mình cho ông ta :" Đây là toàn bộ số tiền ngày hôm nay tôi kiếm đấy , đừng tìm tôi nữa .".