Anh ngoan ngoãn vâng lời và gọi cô bằng chị :" Chị lần trước chị nói sẽ giúp tôi vô điều kiện nó còn hiệu lực không ?" " Còn " cô đáp cụt lủn Anh do dự hồi lâu mới nói tiếp :" Không biết chị có thể cho em một phòng trọ gần trường đại học Miêu Tư được không tất nhiên là em sẽ tìm việc làm và trả phí ngay đem nay được không ?".
Cô có chút bàng hoàng quan hệ đối tác trả phí con mồi đã đến miệng làm sao có thể từ bỏ được :" Được giờ cậu đang ở đâu ?" "Đường Nguyệt Hạn ".
anh đứng lại không đi tiếp nữa chờ cô Nghe thấy tên đường cô lập tức phóng xe tới đó cũng không xa , đến nơi cô ngó quanh tìm kiếm anh.
Cô gọi lại và anh đã bắt máy :" Đâu ?" Anh ngơ một lúc rồi trả lời :" Trái cạnh đền đỏ ".
Cô quét mắt tìm anh và thấy anh nổi bật trong đám đông :" Ba bước đến " Hải Lam đưa cho anh mũ.
Anh không hề biết rằng ngay lúc này đây anh có thêm một trải nghiệm đến già cũng không quên , cô phóng xe hết tốc độ nhanh tới mức mắt anh không thể nhìn thấy những tòa nhà mà chỉ nhìn thấy một vệt dài lướt qua thôi cô còn nhẹ nhàng lách qua mọi chiếc xe khiến cho ai nhìn vào cũng thấy sợ , từ đâu đến Miêu Tư ít nhất là một tiếng vậy mà cô chỉ mất 20 phút để đi khiến cho anh cảm thấy sợ hãi , chân chạm đất rồi mà vẫn có cảm giác không chân thực tẹo nào.
Cô mở cổng đi vào căn biệt thự này được thiết kế theo cách hiện đại trông vô cùng sang trọng.
Hải Làm chỉ phòng cho anh , anh nghĩ là ở đây sẽ có nhiều người giúp việc nhưng không chẳng có một ai ở đây cả.
Anh tò mò hỏi :" Chị ở đây không có người giúp việc sao ?" " Không ".
Cô trả lời ngắn gọn khiến cho câu truyện không thể tiếp tục , cô đã tự nhắc nhở bản thân mình rằng không được có thêm chút tình cảm nào với anh bởi nếu cô yêu anh thêm lần nữa thì có lẽ một lần nữa cô sẽ chính tay giết anh bởi anh chỉ có thể chết trong tay cô.
Hải Lam chỉ cho anh mọi thứ xong xuôi cô dời đi để lại anh một mình cô không rõ cảm xúc lúc này là gì cô không rõ nó vô cùng phức tạp.
Cô mệt rồi đã mệt lắm rồi ai thấu hiểu cảm giác bị nguyền rủa không thể chết được , cô đã chán ngán lắm rồi ngày qua ngày cô hận không thể phát điên để không phải suy nghĩ cô đã làm gì để họ nguyền rủa đã làm gì sai mà họ coi cô như vật thí nghiệm cảm xúc vừa phẫn nộ vừa đau khổ cô không có nơi nào bình yên để quay về nơi nào cũng là chốn xa lạ và nguy hiểm , ai thấu hiểu nỗi đau này.
Lang thang một hồi cô đến nghĩa địa nơi năm xưa chôn cất cha mẹ và các anh trai và dựa vào một trong những ngôi mộ đó rồi thì thào như đang kể chuyện với người còn sống :" cha mẹ và các anh ơi hôm nay con đã tìm thấy người mà con đã tìm kiếm bấy lâu nay , như con không rõ cảm xúc lúc này là gì con sợ anh ấy sẽ giống như mọi người sẽ không thể nào gặp được con sợ lắm.
Mẹ ơi con đã giữ đúng lời hứa rồi sống thay mọi người cũng không sống để trả thù nhưng mà mẹ ơi con cũng mệt lắm , con mệt lắm rồi con muốn kết thúc tất cả.
...." Cô cứ như một kẻ điên trong đêm đi ra nghĩa địa thì thầm những lời không thể nói với ai bao giờ những lời nói từ tận đáy lòng.
Trời đã đổ mưa lâu lắm rồi người cô cũng ướt hết rồi cứ thế này cô sẽ lại bị cảm cho coi , cô biết nhưng không hề di chuyển ngồi đó nhìn vào bầu trời đem không điểm dừng cho đến khi có một tia sáng cô mới rời đi , vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã của người nhà cô trong kiếp sống này họ rất yêu thương cô coi cô như con ruột yêu thương nuông chiều cô vô điều kiện , nó giống như niềm an ủi lớn đới với cô.
.