Cái máy tính đó là gài cô..
Quay qua nhìn Tố Giai Tuệ trùng hợp thật cô ta cũng đang nhìn Ý Noãn.
Hai người nhìn nhau không ai lên tiếng nhưng trong lòng thì hướng về đối phương.
Chiếc máy tính đó không phải người của bộ phận họ quên tắt, mà là cố tình bật lên để cô chú ý sau đó mới có cảnh Y Noãn cúi xuống loay hoay chỗ dây điện, cảnh tiếp theo thì có người giả mạo cô ấn xóa bản thiết kế của họ.
" Giám đốc, tôi thấy chuyện này cần được xử lý nghiêm ngặt coi như làm gương cho mọi người trong công ty.
Chuyện này nếu nhẹ thì bộ phận chúng tôi tốn công làm lại, nhưng nếu nặng lỡ cô ta bị mua chuộc bán bản thiết kế này cho công ty đối thủ, hậu quả không ai dám nghĩ đến.
"- Vị quản lý đó vừa lên tiếng, mọi người xung quanh đều tán thành, chuyện này không thế bỏ qua dễ dàng được.
Lục Thế Nam quan sát sắc mặt của Y Noãn, dù bị mọi người chỉ trích, dù mọi người có nói gì về Y Noãn, cô vẫn giữ nét mặt đó không thay đổi, quả nhiên Ý Noãn của bây giờ đã khác xa Ý Noãn của ngày xưa rất nhiều.
"Ý Noãn cô im lặng tức là không còn gì biện minh đúng chứ? " - Tố Giai Tuệ hỏi cô.
Ý Noãn cười nhẹ, từ tốn trả lời: " Tôi biện minh thì mấy người bảo tôi nói dối, tôi im lặng thì giờ mấy người lại bảo tôi không có gì để nói.
Chẳng qua cái mà tôi nói đâu đúng ý mọi người.
"
Cô nói tiếp: "Thứ mọi người muốn đâu phải thật sự tìm ra sự thật, cũng chả ai cần biết có thực sự người trong video là tôi hay không.
Mọi người chỉ quan tâm và muốn tôi nhanh chóng nói rằng chính là tôi đã làm chuyện này.
Không phải sao? "
"Đúng thật hiện tại tôi không đủ bằng chứng để mọi người tin tôi không làm mất bản thảo thiết kế, nhưng tôi cũng rất thắc mắc tôi đã làm gì để khiến mọi người ghét đến như vậy, có thể công việc dọn vệ sinh như tôi không cao quý bằng mọi người, nhưng không vì vậy tôi không xứng đáng được tôn trọng.
"
Ý Noãn càng nói, mọi người cay cánh khó chịu trong lòng, mỗi lời Ý Noãn nói ra quả thực đều đúng.
Tố Giai Tuệ không chịu được, cô ta cắt ngang lời Ý Noãn: "Cô nói nhiều như vậy, kết quả vẫn không chứng minh được mình vô tội đúng không? Ý Noãn đừng khiến mọi người khó xử, việc mình làm thì thừa nhận đi.
"
Y Noãn lập tức không nói nữa, đây thực sự là người cô từng tin tưởng xem là bạn thân thật à?
" Tôi đã nói rồi, tôi không có làm mất bản thảo.
Việc tôi không làm tại sao tôi phải nhận.
"
Biết Y Noãn đuối lý, trong thời gian ngắn như vậy Y Noãn cũng sẽ không tìm được bằng chứng chứng minh mình vô tội.
Tố Giai Tuệ lại nói: " Ý Noãn cần gì day dưa không dứt, nếu bây giờ cô nhận sai công ty chúng tôi cũng chỉ làm đúng quy tắc là đuổi việc cô và cô cũng chỉ cần bồi thường hợp đồng cho công ty.
Chúng ta chia tay trong im lặng.
Nhưng cô còn cứ tiếp tục ngoan cố, chuyện càng thêm lớn hậu quả cô nhận được sẽ không nhẹ đâu.
" - Lời Tố Giai Tuệ nói ra chính là cảnh cáo cô.
Y Noãn nghe hiểu ý của Tố Giai Tuệ, trong mắt Ý Noãn thoáng chốc thất vọng, cô biết ngoài việc bây giờ thừa nhận cô cũng chẳng còn lựa chọn khác.
Cảm giác bị người thân đâm sâu lưng thì ra sẽ đau như vậy, ba năm trước hay ba năm sau đều vẫn chưa quen được cảm giác này.
Nhìn qua Lục Thế Nam, cô biết từ lúc vào đây đến giờ anh luôn im lặng thì vẫn sẽ mãi im lặng mà thôi.
Công sức bản thân cố gắng cũng chả bằng một lời buộc tội, bây giờ bồi thường tiền hợp đồng chắc chắn cô không thể thuê nhà được nữa.
Y Noãn còn đang đắn đo, Lục Thế Nam mất kiên nhẫn nói: " Nếu đã thừa nhận rồi thì mau chóng kết thúc chuyện này đi.
"
Y Noãn nhìn thẳng Lục Thế Nam hỏi: " Anh cũng tin là tôi làm sao? "
Y Noãn hỏi bất chợt, không rõ tại sao Lục Thế Nam lại thấy chột dạ, anh không dám nhìn Ý Noãn: " Không phải chính cô thừa nhận mình làm rồi sao? "
Ý Noãn không hỏi nữa, cô nhìn Tố Giai Tuệ bình tĩnh nói: " Ừ, là tôi làm, tôi sẽ đền tiền hợp đồng.
"- Cuối cùng cũng chẳng có một ai tin tưởng cô.
Cho dù mối quan hệ của cô và Lục Thế Nam có cải thiện đến mức nào thì xét đến đâu cũng sẽ không bằng được vị trí của Tố Giai Tuệ trong lòng anh.
Lần này cô hoàn toàn chấp nhận nhận thua rồi.
Ra đường ở cũng được, ngủ ngoài đường cũng chẳng sao, hiện tại cô tuyệt đối sẽ không bao giờ day dưa đến bọn họ nữa, dẫu sao kết cục cũng chẳng thể tốt đẹp được.
Khi tin tức này truyền ra ngoài, Bác Linh là người lo lắng nhất, cô như sắp khóc mà đòi lại công bằng cho Y Noãn tiếc là chả ai chịu nghe lời Bác Linh nói.
Nhìn thấy Y Noãn quay về, Bác Linh lập tức chạy lại: " Chị Ý Noãn..."
"Chị về đây lấy đồ."
"Chị không làm việc nữa phải không.? " - Biết rõ câu trả lời mà cô vẫn hỏi.
Nghe Bác Linh nghẹn ngào hỏi, Ý Noãn xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: " Ở lại làm việc tốt nhé, rồi đợi qua năm mới cố gắng học hành.
Chị vẫn sẽ giữ liên lạc với em.
"
Bác Linh sụt sịt nói: " Em biết rồi ạ.
Đợi khi nào chị rảnh chúng ta gặp nhau nhé.
" - Cô biết thời điểm này sẽ vất vả cho Ý Noãn, nên đợi khi nào Ý Noãn ổn định cô sẽ đến tìm, tránh ảnh hưởng đến chị.