Thoáng một cái đã qua mấy ngày, cũng đến lúc thượng kinh.
Nguyên nhân Giang đô hầu tuổi cao sức yếu, hơn nữa khí trời chuyển lạnh không tiện lặn lội đường xa.
Liền mệnh tiểu hầu gia Giang Ngọc cùng sư gia trong phủ Giang Trí Viễn, hai tên thường phục hộ vệ đi theo tiểu vương gia cùng quận chúa cùng vào kinh mừng thọ.
Một nhóm 7 người y trang đơn giãn, một mã xa, sáu con tuấn mã, thuận tiện liền xuất phát.
Trên đường một đường thông suốt, thuận lợi
Thời gian lại không vội, liền theo đường vòng đi về phía trước, hảo xem biệt cảnh.
Nhóm người bọn họ cả ngày nói chuyện phiếm cùng ngắm cảnh gần giống như du sơn ngoạn thủy.
Mà mỗi lần đến một chỗ đều không lo chuyện ăn uống và chỗ trọ, chủ yếu là bởi vì Giang phủ tài sản nhiều thế lực lớn, hầu như nơi nào cũng đều có dịch quán, khắp nơi đều có người thu xếp ổn thỏa.
Xuân nhi và Nam Cung Diễm lúc nào cũng ồn ào nói:
-Chính là cùng tiểu hầu gia ra ngoài thật tốt, ăn ngon ngủ ngon.
Rước lấy phái ánh mắt khinh khi của Nam Cung Phi.
Chạng vạng ngày hôm đó, mọi người đi tới một chỗ hẻo lánh là Hồ thôn Lý huyện, vì cái gì mà gọi là Hồ thôn Lý huyện nghe cái tên thật giống như nhân gia họ Hồ và nhân gia họ Lý là hai nơi khác biệt.
Tại đây chỗ nào cũng một mảnh thanh lãnh, nhà cửa thưa thớt, trên đường phố, nguyên nhân có lẽ là đã quá muộn, trên đường không có nhiều người qua lại.
Mọi người thấy sắc trời đã tối, muốn tìm nơi dừng chân, liền nhìn về phía Giang Ngọc chờ đợi.
Giang Ngọc biết Nam Cung Phi đang chờ đợi ý kiến, cũng không biết làm thế nào liền nhìn về phía Giang Trí Viễn, hai người cùng lắc đầu.
Giang Trí Viễn nhìn về phía Nam Cung Phi nói:
- Tiểu vương gia, nơi này chỉ có thể tìm lữ quán để ở, Giang phủ không có bố trí dịch quán ở nơi này.
Nam Cung Phi nghe được Giang Trí Viễn nói, mặt mày rạng rỡ chỉ vào Giang Ngọc nói:
- Các ngươi nhìn một cái xem, rốt cuộc cũng có chỗ Giang hầu phủ không chiếu cố đến, ta xem bất quá cũng đành như thế! Haha~.
Giang Ngọc thấy khuôn mặt hắn âm trầm mấy ngày, cuối cùng cũng có dáng tươi cười.
Trong lòng cũng biết mấy ngày qua do mình làm hắn có chút mất mặt, để hắn thống khoái một chút cũng không phản kháng lại, cũng liền cười không nói lời nào, vội sai người đi tìm xem gần đấy có lữ quán nào có thể dừng chân.
Hai gã hộ vệ tùy tùng Khinh Phong, Tế Vũ chốc lát sau liền tìm được một lữ quán duy nhất ở tiểu huyện.
Mọi người theo hộ vệ vào nơi có bảng hiệu tên là " Độc duy lữu quán ", mọi người ngẩng đầu nhìn " Độc duy lữ quán " nọ, chỉ thấy cái tên này đã bắt đầu thở dài, chỉ tiếc tiểu lữ quán này thực sự quá nhỏ quá cũ kĩ, hai tầng lầu nho nhỏ, đến như là một tiểu tú lâu của nữ tử, rách nát cũ kĩ, vừa vào gian nhà còn có một cỗ mùi tanh như đất của người chết.
Lúc này từ trong phòng đi ra một nam tử mặt đen gần 40 tuổi, hắc kiểm nam tử kia hình như là điếm chủ, vừa nhìn đã biết hiếm khi được thấy khách.
Hắn nhìn " Đại chúng nhân mã "*, lại đều quần áo chỉnh tề, nhất thời khẩn trương khập khiễng quay về phía Giang Ngọc đang chờ nói là:
- Chư vị khách quan, tiểu lữ quán của chúng tôi hôm nay chỉ còn lại hai gian phòng trọ, chẳng biết mấy vị có thể ở lại không?
Xuân nhi nhìn nam tử kia lớn tiếng nói:
- Cái gì? Chỉ có hai gian phòng trọ, tại chỗ các ngươi nhìn thanh lãnh như vậy, lẽ nào làm ăn lại tốt như thế?
Hắc kiểm nam tử nghe xong lời Xuân nhi nói có điểm xấu hổ nói:
- Này, cũng không phải là làm ăn tốt gì.
Tiểu thành xa xôi của chúng tôi, quanh năm cũng không thấy khách nhân nào đến, vốn là tiểu điếm có bốn gian phòng.
Một gian là ta và nương tử ở, đúng lúc ban nãy cũng có một vị khách quan đến, ở trước một gian phòng, vì vậy chỉ còn lại hai gian phòng.
Xuân nhi còn muốn trách móc, lại bị Nam Cung Diễm bên cạnh kéo lại, Xuân nhi tự biết vừa phạm sai lầm nhiều lời, liền cúi đầu đứng ở phía sau Nam Cung Diễm không nói lời nào.
Giang Ngọc mỉm cười nhìn điếm chủ kia nói:
- Chưởng quỹ, có biết gần đây còn lữ quán nào không?
Điếm gia nhìn vẻ mặt ôn hòa kia, tâm trạng cũng an tâm không ít, nhân tiện nói:
- Không dám dối mấy ngài, phương viên hơn mười dặm cũng chỉ có một lữ quán này.
Mấy vị thực sự muốn trọ lại, cũng chỉ có thể ở lại nơi này.
Giang Ngọc nghe xong thầm nghĩ: quả thực không sai lữ quán này cũng giống như cái tên " Độc duy lữ quán ", chỉ có duy nhất một lữ quán a!
Giang Trí Viễn đi đến trước mặt Giang Ngọc cúi đầu nói:
- Giờ cũng đã muộn, hiện tại nếu như gấp rút lên đường các ngài và tiểu thư cũng không chịu đựng nổi.
Công tử xem nên trọ lại như thế nào? Ta cùng Kinh Phong, Tế Vũ cùng ở trên mã xa, mã xa kia cũng lớn, đủ cho ba người chúng tôi nghỉ ngơi một đêm.
Tiểu thư và Xuân nhi cùng ở một chỗ, công tử và Nam Cung công tử ở cùng nhau, chính là ủy khuất cho ngài và Nam Cung thiếu gia rồi.
Giang Ngọc nghe được lời ấy, trong lòng khẽ động, chuyện này cũng hợp lý.
Nhưng nghe phải cùng Nam Cung Phi ở cùng một phòng, trong lòng lại không thoải mái.
Cho dù bản thân cởi mở không câu nệ tiểu tiết thế nào, nhưng là một nữ nhi gia, sao có thể ở cùng nam tử.
Nam Cung Phi nghe Giang Trí Viễn đang nói chuyện thỉnh thoảng nhìn về hắn, liền rộng lượng nói:
- Vậy cứ như vậy đi, mọi người đi cả một ngày cũng đều mệt mỏi, trước hết hôm nay tạm ở lại một đêm, ngày mai khởi hành sớm.
Giang Ngọc nghe Nam Cung Phi nói phải ở cùng, thầm nghĩ nếu không tiện thì cũng phải như vậy, đành phải đi một bước tính một bước, liền im lặng không lên tiếng.
Mọi người cũng bằng lòng với tiểu vương gia, vì Giang Ngọc không lên tiếng nhất định là đáp ứng rồi.
Liền bảo điếm gia dẫn đường mỗi người vào phòng của mình thu xếp hành lý, quy ước một lúc nữa cùng nhau ra ngoài dùng bữa.
Chỉ có Giang Ngọc lúc này còn đang ngồi trong sảnh, thầm nghĩ đêm nay phải qua thế nào, suy nghĩ không được thì ở trong sảnh uống rượu một đêm cũng tốt, so với trở lại phòng cùng người kia đồng sàng không tiện chính là tốt hơn mấy trăm lần.
Tất cả mọi người sau khi quay về thu xếp xong mọi thứ thì ra ngoài dùng bữa, nhưng mọi người chỉ đứng bên cạnh bàn nhìn một bàn đầy thức ăn, có lẽ đây có thể là bữa ăn không bình thường nhất.
Giang Ngọc trước đó nói với điếm gia phải làm những thứ tốt nhất trong điếm, làm thức ăn ngon nhất.
Cũng cho điếm gia rất nhiều tiền thưởng.
Hắc kiểm chưởng quỹ nọ sau đó tươi cười như hoa, vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Nhưng thực không nghĩ đến rốt cuộc lại làm ra thức ăn trông như thế này! Chỉ thấy hai bàn ăn bày trí như nhau, ở giữa một khay đầy khoai lang nướng vàng, còn có khoai tây và cà tím nướng nhìn thoáng qua giống như hắc kiểm chưởng quỹ kia, còn có một khay canh trứng gà cà chua ( cái này ai cũng ăn rồi nhỉ), thêm vào một khay lớn bánh màn thầu trắng, cũng không còn thức ăn khác.
Nam Cung Phi nhíu mày nói:
- Đây là cái gì, có thể nuốt được sao?
Giang Trí Viễn mở miệng kinh ngạc đứng ở giữa nhìn hai cái bàn, không nói được lời nào nhìn về phía Giang Ngọc, rồi đối điếm gia hỏi:
- Chưởng quỹ, đây chính là thức ăn ngon nhất chỗ này hay sao?
Chủ quán kia nhìn trên bàn lại nhìn mấy người kia nói:
- Đây chính là thức ăn ngon nhất của điếm chúng tôi, chúng tôi bình thường chỉ húp cháo loãng và dưa muối, thực không ăn được những thức ăn thế này.
Giang Trí Viễn nghe xong lại nhìn Giang Ngọc cúi đầu nói:
- Công tử, để Khinh Phong, Tế Vũ lấy chút rượu thịt trên mã xa tới, cũng tốt vì thêm thức ăn trên bàn cho các ngài.
Giang Ngọc gật đầu đồng ý, vừa nhìn phía Nam Cung Phi và Nam Cung Diễm nói:
- Hôm nay thực sự phải để ngài và tiểu thư chịu khổ rồi.
Nam Cung Diễm liếc mắt nhìn chằm chằm cái bàn ngây người nói với Nam Cung Phi:
- Cái gì là chịu khổ, ta xem thức ăn này hương vị đúng là thơm ngon.
Thường ngày đều ăn thịt cá cũng chán ngán, hôm nay ăn thanh đạm một chút không phải tốt hơn sao.
Cái gọi là có nạn cùng chịu, có khổ cùng ăn, không phải sao?
Giang Ngọc nghe xong mấy lời ấy của Nam Cung Diễm, đối với tiểu quận chúa Nam Cung Diễm lại yêu thích hơn vài phần.
Nam Cung Phi được nàng nhắc một cái, tinh thần cũng trở về, xấu hổ cười nói:
- Điều này cũng không tệ, ta chưa từng ăn qua mấy thứ đó, nhìn thật mới mẻ.
Dứt lời vén áo ngồi xuống trước, mấy người kia cũng liền chia nhau ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau Khinh Phong, Tế Vũ lại cầm rượu thịt tiến vào, nhìn thức ăn trên bàn điểm thêm chút thần sắc.
Mọi người cực khổ suốt cả ngày cũng đều mệt mỏi, lấy đầy bao tử cũng liền nhao nhao rời khỏi bàn cùng về phòng hoặc lên mã xa nghỉ ngơi.
Lúc này chỉ có Giang Ngọc vẫn còn ngồi uống rượu bên cạnh bàn, Nam Cung Phi thấy nàng chưa có ý định về phòng nghỉ ngơi, nhân tiện nói:
- Hiền đệ tại sao vẫn còn ở lại bàn uống rượu, mệt mỏi cả ngày, sao không trở về phòng nghỉ ngơi?
Giang Ngọc tự rót một chén thanh tửu nói:
- Nam Cung huynh không nghe qua rượu có thể giải trừ mệt mỏi sao? Mệt mỏi cả ngày thống khoái uống một chén mới có thể làm việc.
Ta đây bình sinh chỉ yêu thích chuyện uống rượu, cả đời này chỉ cần có nó làm bạn chính là chuyện vui nhất.
Hôm nay tuy là mệt mỏi lại muốn uống một cách thống khoái.
Nói xong lại tiêu sái nâng chén uống một hơi cạn sạch..