Lại là tuyệt sắc nữ tử, lại là một luồng mùi hương thơm ngát, nàng thân thiết quen thuộc như vậy.
Trường phát của nàng tung bay khắp không gian, mái tóc dài không phải là màu đen tuyền, mà là xanh thẳm như biển khơi.
Sương mù tựa như ngăn cách hai người ở rất xa, rất xa ~
Nàng nghe không rõ người kia nói điều gì, chỉ có thể cảm thụ được một điều khiến nàng kia thương tâm, thống khổ ~
Thiên a! Nàng đang khóc!!! Kìa giọt nước xanh lam hiện ra trong suốt rực rỡ, một giọt từ trên khuôn mặt tuyệt sắc nữ tử chảy xuống ~~~
Giang Ngọc tâm như muốn tan nát, đáy lòng nàng kêu gào, nàng không muốn để nàng ấy khóc, để nàng khổ sở.
Giang Ngọc muốn chạy đến ôm lấy nữ tử tóc lam kia, sau này quyết không để nàng rơi một giọt nước mắt ~~~
Nhưng nàng không thể di chuyển, cơ thể nàng giống như chì, vô cùng cứng rắn.
Nàng hoảng hốt, nàng sợ hãi, nàng dùng hết khí lực toàn thân muốn tiến về phía trước...
Giang Ngọc đột nhiên ngồi xuống, người nàng đầy mồ hôi, thở hổn hển, mắt nhìn lướt qua xung quanh không có tiêu điểm.
Lại là giấc mộng đáng ghét kia, tại sao vẫn là giấc mộng này, nữ tử đang cúi đầu nọ là ai.
Chẳng lẽ là nàng kiếp trước thiếu nợ nàng ấy, nàng ấy vì sao lúc nào cũng một lần rồi lại một lần nữa quấn lấy nàng.
Giang Ngọc bình tĩnh lại trước tâm tư hỗn độn, mới phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.
Đây là đâu? Nàng tỉ mỉ nhìn trong phòng bố trí đơn sơ, hồi tưởng lại rốt cuộc đã xảy chuyện gì.
Nhưng nàng chỉ nhớ đã cùng Nam Cung Phi uống rượu cùng một chỗ, uống rượu chính là uống rượu ~~~ những thứ khác thật sự là nghĩ không ra.
Thầm nghĩ: thế nào mình lại nằm ở nơi này? Vậy, vậy chẳng lẽ là, là, chẳng lẽ là nàng và Nam Cung Phi ở cùng một phòng?
Giang Ngọc khẩn trương đứng dậy, thiên a, sẽ không nên phát sinh chuyện gì chứ! Tiềm thức nàng tự mình nhìn y phục toàn thân có gì khác thường không.
Hoàn hảo, y phục của nàng hoàn hảo, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn, nghĩ là do một đêm không cởi y phục, bị bản thân mình đè lên.
Chính là bản thân mặc thiên tầm quy giáp y ở trên người không tồi, vậy chứng tỏ thân phận của hắn vẫn chưa bị tiết lộ, trái tim căng thẳng đập rốt cuộc cũng bình ổn.
Thiên tằm quy giáp y kia chính là ngày đó Giang Ngọc dùng nhiều tiền mua về vỏ của vạn niên Đông Hải thần quy, quyết định lừa dối thiên giới thỉnh người đem vỏ của vạn niên Đông Hải thần quy cùng thiên tằm tuyết nhung tơ thượng hạng dùng thủ pháp luyện chế đặc biệt mà chế tác thành thần y.
Vạn niên Đông Hải thần y nọ vốn là thần nhân chi vật, khi nó tu vi đến là lúc để thoát xác biến thành hóa thành hình, từ đó về sau không cần ở lại trong vỏ nữa, liền có thể tự do hành tẩu.
Mà cái vỏ bị thần quy bỏ lại cũng rất có linh tính, vỏ rùa nọ màu sắc như da người, nhẹ nhàng êm ái mềm mại, đao thương bất nhập, đông ấm hạ mát, thông thoáng lại dễ mang theo, còn đem lại một cổ không khí tươi mát của Đông Hải, thực không giống như loại vỏ rùa vừa dày vừa nặng lại cứng.
Do Giang Ngọc đã qua gia công tinh tế, nhất kiện thần binh lợi khí kia từ đó được ra đời.
Kỳ thực Giang Ngọc cũng không phải vì sợ chết mới hoa thiên giới làm ra thiên tằm quy giáp y này, nói thật thì, thần y này đối với Giang Ngọc còn có một tác dụng quan trọng khác, đó chính là nó có năng lực bổ sung cho Giang Ngọc giống như " Nam nhân " nói đến là không nên có đặc thù trọng yếu – Bộ ngực và vòng eo nhỏ.
Mà hình dạng vỏ của vạn niên thần quy vừa vặn với Giang Ngọc mặc lần đầu đã vô cùng tương xứng, kích cỡ vừa vặn đến thắt lưng tề trên rốn của Giang Ngọc.
Từ đó Giang Ngọc xem như chân chính kết thúc việc mỗi ngày chịu đựng việc thúc hung ( bó ngực a~) khó chịu, buộc phải mang theo sinh hoạt hàng ngày.
Giang Ngọc mặc thiên tằm quy giáp y vào không những có thể bảo hộ bản thân, hình thể cũng linh hoạt thư thái chính là một anh tuấn tráng kiện thiếu niên lang quân, khiến người khác nhìn không ra bất kỳ điều gì khác thường.
Nghe tiếng động huyên nào bên ngoài, dễ biết tất cả mọi người đã thức dậy.
Giang Ngọc buộc lòng đứng dậy vì say rượu mà choáng váng đầu óc, thanh tẩy qua loa khuôn mặt một chút, tiếp đó rời khỏi căn phòng đơn sơ.
Nguyên nhân đã nhiều ngày qua liên tục gấp rút lên đường cũng không hảo hảo tắm rửa, trong người vô cùng khó chịu.
Giang Ngọc nghĩ, lần đến dịch quán tiếp theo nhất định phải hảo hảo tắm một cái, để hồi phục sau mệt mỏi.
- Ngọc ca ca, ngươi cuối cùng đã thức dậy, mau xuống ăn một chút gì đi.
Nam Cung Diễm ngẩng đầu ngọt ngào nói.
Giang Ngọc cười cười đáp lại, thấy ở dưới lầu tất cả mọi người đứng bên cạnh bàn ăn chờ hắn, nhưng vẫn thiếu đi một nhân vật quan trọng.
Thầm nghĩ: Nam Cung Phi kia chạy đi đầu rồi? Cũng không ngủ trong phòng, hắn có thể đi đâu a? tự mình còn có chút nghi vấn muốn hắn minh bạch đây! Liền nhìn phía Nam Cung Diễm nói:
- Nam Cung huynh đâu? Ăn xong rồi sao?
Diễm nhi che miệng cười nói:
- Ca ca ở trong sảnh hình như một đêm không ngủ, ta sáng nay thức dậy phát hiện hắn trừng ra một đôi gấu mèo nhãn hắc hồ hồ* thật dọa người, đã bảo hắn một chút rồi lên xe trước để nghỉ ngơi.
Giang Ngọc đi về hướng bàn ăn lắc đầu than thở cả giận:
- Đêm qua do ta chiếm giường, làm hại tiểu vương gia không có chỗ ngủ.Ai! đều do ta uống nhiều...
Nam Cung Diễm thấy hắn than thở, cũng nhíu mày nói:
- Trách ai a, chỉ trách hắn tính nết vương gia yếu ớt, không có thói quen ngủ cùng người khác, ai~ ngươi xem ta cùng Xuân nhi đã ngủ rất ngon.
Bên cạnh Xuân nhi mang theo mắt thâm quần, nhợt nhạt, nhưng vẫn ra sức gật đầu đáp lời chủ tử nói đúng, bộ dáng kia thật là khả ái, khôi hài.
Không biết trong lòng Xuân nhi đang suy nghĩ: đêm qua do sợ chen lấn quận chúa, vẫn kiên định không có ngủ, ngay cả muốn trở mình một cái cũng không dám, trong chốc lát cũng muốn hảo hảo ở trên xe ngủ bù một giấc.
Mấy người sau khi ăn uống qua loa xong lại bắt đầu bôn ba gấp rút lên đường, thẳng đến kinh đô.
Đoạn thời gian này mấy vị gia cũng chơi đủ rồi, thêm nữa ở " Độc Duy lữ quán ", lúc này mọi người cũng không dám tùy tiện đi đường vòng, chỉ lo lại gặp " Độc duy lữ quán " giống như vậy ở nơi mà chim ỡ.
Cho đến sau khi ăn cơm trưa Nam Cung Phi cũng không xuống khỏi mã xa hoa lệ kia, Giang Ngọc cũng đi qua nhìn vài lần, đều thấy Nam Cung Phi nhắm mắt ngủ say, cũng không dám quấy rối.
Trên xe hai người cũng bất đắc dĩ lắc đầu không biết làm thế nào cho phải, quả thực đêm qua đúng là uống rất nhiều, lại một đêm không ngủ, hảo hảo ngủ một giấc cũng tốt.
Giang Ngọc cưỡi tuấn mã cùng Giang Trí Viễn vừa đi vừa trò chuyện, tính toán cũng bảy, tám ngày nữa sẽ đến kinh thành, hai người tính toán lúc đến kinh thành phải một số công việc vụn vặt thế nào, còn phải chuẩn bị những gì.
Tế Vũ ở phía trước vững vàng điều khiển xe ngựa, Kinh Phong bám theo phía sau.
Lúc này Giang Ngọc thấy mã xa phía trước bỗng nhiên dừng lại, Nam Cung Diễm từ trong mã xa đi ra, đi chậm về phía Giang Ngọc.
Giang Ngọc tưởng là xảy ra chuyện gì, cũng nhảy xuống ngựa, đón lấy Nam Cung Diễm khẩn trương nói:
- Làm sao vậy?
Nam Cung Diễm cúi đầu nói:
- Ngọc ca ca, người ta muốn cùng ngươi cưỡi ngựa chung, ở trên xe thực không có gì thú vị.
Ta cũng không dám nói lời nào, sợ ồn ào làm ca ca thức giấc.
Giang Ngọc khẽ cười, nàng chăm chú nhìn Nam Cung Diễm không nói gì, thấy mỹ nhân kia mím cái miệng nhỏ kéo ống tay áo nàng nhõng nhẽo nói:
- Ngọc ca ca, để ta cưỡi đi, ta để cho Xuân nhi ở cùng ca ca, không sao đâu.
Giang Ngọc điểm nhẹ trán của mỹ nữ kia, ai một tiếng nói:
- Ngươi a, thật là thấy Nam Cung huynh ngủ, không ai dám quản ngươi, làm sao có thể cưỡi ngựa khi ngươi ăn mặc y phục nữ tử thế này.
Nam Cung Diễm chớp mắt, yếu ớt nhìn phía Giang Ngọc khẩn cầu nói:
- Người ta thực sự không muốn ngồi khó chịu ở trong xe, các ngươi ở trên lưng ngựa trò chuyện vui vẻ, nhưng ta với Xuân nhi ở trên mã xa khổ vì ngửi mùi rượu chưa hết chưa hết mùi vị thì không nói, còn không dám nói lớn tiếng, cầu Ngọc ca ca cứ mang ta cùng cưỡi hắc mã đi.
Giang Ngọc bị tiếng nói trong suốt như ngọc kia làm cho thần hồn điên đảo, một tiếng gọi Ngọc ca ca quả thực giống như một loại thần chú, bảo Giang Ngọc làm sao có thể cự tuyệt được.
Mãi cho đến lúc này, Giang Ngọc mới thấy được sự lợi hại của quận chúa.
Mới hiểu được lão vương gia và tiểu vương gia là làm sao có thể kháng cự được thanh lệ giai nhân làm nũng này.
Vài ba lần đều bị quận chúa đại nhân nắm mũi dắt đi, xem ra chỉ sợ bản thân cũng dẫm vào vết xe đổ của cổ nhân.
Giang Ngọc không để ý đến giọng nũng nịu khẩn cầu của nàng, xoay người bước nhanh về phía tuấn mã, vươn người leo lên, hướng về phía Nam Cung Diễm vẫn còn đứng ngây ngốc ở đàng kia cười gian tà.
Hai chân nàng dùng sức phát vào thân ngựa, chỉ thấy tuấn mã kia dựng lên một cái rồi chạy thẳng về phía trước.
Nam Cung Diễm lúc này bực tức, chỉ thấy tuấn mã kia và chủ nhân ngay lập tức từ bên cạnh mình đã chạy đi như bay.
Nghĩ quận chúa nàng khẩn cầu như vậy, mà Giang Ngọc kia chính là không muốn mang nàng cùng nhau cưỡi ngựa, ánh mắt liền ảm đạm quay đầu muốn đi.
Nhưng ngay giữa giây phút đó, lại cảm thấy cơ thể của mình bị kéo bổng lên.
Nam Cung Diễm không biết nguyên do, trong lòng cuồng loạn, đợi đến khi nàng định thần lại, dĩ nhiên phát hiện bản thân đã vững vàng đương đương ngồi ở trên lưng hắc mã, mà cơ thể lại được một sự ấm áp gắt gao ôm vào lòng.
Nam Cung Diễm tức khắc hai má nóng hổi, toàn thân như nhũn ra.
Sự biến hóa trong nháy mắt này, riêng nào vô pháp hưởng thụ.
Nhưng nàng lại đồng ý nhỏ giọng hướng Giang Ngọc nói:
- Không phải là không muốn mang ta theo cùng sao? Thế nào lại muốn mang ta theo?
Giang Ngọc sảng khoái cười đáp:
- Ôm lấy mỹ nhân ai lại không muốn, ban nãy chỉ là sợ ngươi bị thương.
Miễn là ngươi không sợ, ta liền mang ngươi cùng nhau cưỡi.
Nam Cung Diễm nói nhỏ:
- Chỉ cần có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ.
Thanh âm kia rất nhỏ, nhưng lại vô cùng êm đềm từ trong miệng xinh đẹp trong suốt như ngọc nói ra.
Giang Ngọc dường như nghe được, tiếng cười kia càng vang dội.
Hai chân nàng vừa dùng một chút lực, chỉ thấy hắc tuấn mã nọ được mệnh lệnh, lộ vẻ mạnh mẽ tựa như tháo móng ngựa, vui mừng vùng lên phi nước đại hướng nơi viễn phương.
Nam Cung Diễm chưa từng gặp qua tình thế này, sớm đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người lại, nhắm mắt, quay lại ôm lấy thiếu niên tuấn mỹ phía sau.
Không biết qua bao lâu, mặc mã cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại.
Giang Ngọc cúi đầu nhìn mỹ nhân trước ngực ôm chặt lấy mình, thấy nàng lúc này vẫn còn nhắm chặt hai mắt không dám mở.
Liền khẽ hướng người ở trong lòng nói:
- Diễm nhi, sợ sao? Được rồi, đừng sợ! Chẳng phải là ngựa của chúng ta đã ngừng rồi sao?
Nam Cung Diễm dường như vừa hồi phục lại tinh thần, nàng chậm rãi mở hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới an thần.
Ngẩng đầu nhìn phía bạch y thiếu niên mỉm cười kia nói
- Ta, ta không sợ, chẳng qua là nó quá nhanh thôi.
Giang Ngọc buông dây cương, vòng tay bao bọc thân thể mềm mại rõ ràng có chút run rẩy, nhè nhẹ vỗ phía sau lưng nói:
- Diễm nhi, đừng sợ, đừng sợ, Giang Ngọc sẽ không bao giờ cưỡi nhanh như vậy nữa.
Nam Cung Diễm trong lòng ấm áp, nàng cũng chưa từng để bất cứ một nam tử nào thân mật ôm qua như vậy.
Mà lúc này nàng lại mặc cho nam nhân trước mặt nhẹ nhàng vỗ về.
Tựa như nàng đây muốn cả đời đều được ôm ấp trong lòng, như thế này thật thoải mái, an toàn.
Nam Cung Diễm nghĩ trọn kiếp cũng không cần cầu chuyện gì nữa, cũng chỉ muốn vĩnh viễn có thể dựa vào như vậy thì cũng đã đủ.
Giang Ngọc lập tức khẽ buông mỹ nhân trong lòng, nói cho nàng biết hai người đã chạy xa vài dặm, bây giờ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, đợi đội nhân mã phía sau bắt kịp là được.
Mỹ nhân khẽ đáp lời, kỳ thật bất kể lúc này Giang Ngọc nói điều gì.
Mỹ nhân kia e rằng đều nhu thuận đáp ứng, bởi vì khối phương tâm đã sớm trao cho ngốc nhân kia rồi ~
Lúc này Nam Cung Diễm mới hảo hảo ngắm cảnh vật xung quanh, đừng nói Giang Ngọc chính là chọn lựa nơi này để dừng lại.
Chỉ thấy cách đó không xa thác nước đổ xuống, tiểu hà lưu thủy, bên cạnh là hương thơm hoa dại phong cảnh đẹp.
Tình này, cảnh này tại nơi ánh sáng chiếu rọi hiện ra một mảng vàng óng ánh rực rỡ, thêm lấp lánh mê người ~.