Sai Loạn Hồng Trần FULL


Đau đớn, đau đớn quá, toàn thân đau đớn như liệt hỏa thiêu thân! Giang Ngọc bất thình lình mở mắt ra, phát hiện đang nằm trên giường ở một nơi xa lạ, một tiểu cung nữ đang giúp nàng khoan y giải đái*.
Giang Ngọc hoảng sợ nắm đôi tay đang cởi quan phục của nàng lại, khẩn trương nói:
- Ngươi đang làm gì?
Tiểu cung nữ bị hoảng sợ, khuôn mặt đỏ ửng nhìn phía người đang ở trên ngọc sàng nói:
- Hầu gia bị thương, vạn tuế bảo nô tỳ cởi y phục rửa sạch vết thương một chút.
Giang Ngọc đẩy cung nữ gầy yếu kia ra nói:
- Không cần, ta không sao!
Lúc này một trận hỗn độn là tiếng bước chân truyền đến, ồn ào lộn xộn tiến vào rất nhiều người.
- Ngọc nhi ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá, trẫm vừa lo lắng vô cùng đây! Thái y đâu? Mau chẩn trị cho tiểu hầu gia thử xem, xem thương thế ra sao?
Hoàng đế thân vận hoàng bào ngọc đái vô cùng lo lắng nhìn về phía nam tử trẻ tuổi ở trên giường kia.
Hắn yêu mến hài tử này, mười năm trước lần đầu tiên trông thấy nàng thì hắn liền yêu mến.

Nàng từ nhỏ đã nghe lời ngoan ngoãn, chăm chỉ cầu tiến, nàng có năng lực khác thường, đem hết thảy sản nghiệp của Giang đô hầu phủ quản lý rõ ràng ngăn nắp.


Năm lực so với Giang Sĩ Thanh năm ấy đúng là chỉ có hơn chứ không kém! Hắn muốn có con rể như thế này, Nam triều cũng cần một nhân tài như vậy.
Giang đô hầu phủ kia gia sản phú khả địch quốc đúng là Nam triều hắn phải hạ cố đến ba thước, nhất định phải biến thành thứ sở hữu của hắn!
Giang Ngọc là người thừa kế duy nhất của Giang Đô hầu phủ, nếu như công chúa có thể cùng Giang Đô hầu phủ kết hôn, đối với cả Nam triều có ý nghĩa trọng đại.
Tử từ của công chúa sẽ là người nhậm chức thái tử tiếp theo sau Nam Cung Phi.
Tuy rằng Nam Cung Phi nhận lời hắn ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ truyền cho nhi tử của Vĩnh Ninh công chúa.

Nhưng hoàng đế biết rõ, nam nhân đều là lòng tham không đáy! Hắn bất năng tin tưởng tuyệt đối Nam Cung Phi đầy dã tâm! Hắn nên vì hoàng nhi duy nhất của hắn Vĩnh Ninh công chúa nhất thiết muốn hảo tìm một đường lui!
Hắn tin tưởng Giang Ngọc, vào khả năng của Giang Ngọc hắn, nếu như thật có thể trở thành đương kim phò mã! Giang Ngọc nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ Vĩnh Ninh công chúa và hài tử của nàng thuận lợi bước lên ngai vàng! Đây hắn cũng là vì bản thân sau khi chết đi quả thực là một nước cờ tử quan trọng.
Giang Ngọc lo sợ nhìn về phía cửa, kia đúng là quen thuộc, trưởng giả uy phong, đúng là người thống trị cao nhất Nam triều.
Tim của nàng đang đập mạnh, Giang Ngọc hốt hoảng đem lớp quan phục đã bị cởi chỉnh lý lại một chút, nàng không để ý đến đau đớn muốn xuống giường thỉnh an hoàng đế.
Hoàng đế bước lên phía trước ngăn cản hành động của Giang Ngọc, nói:
- Ngọc nhi cứ  thoải mái không nên đứng dậy, nhìn ngươi thương tích đầy người.Mau để cho ngự y nhìn thật kỹ! Ngự y~
Phía sau hoàng thượng mấy tên ngự y bước lên phía trước, muốn chẩn trị cho Giang Ngọc.
Giang Ngọc vội vàng ngăn lại nói:
- Hoàng thượng không cần làm phiền mấy vị ngự y vì Giang Ngọc mà chẩn trị, chẳng qua vừa rồi thần cùng công chúa vui đùa, không cẩn thận té bị thương.

Chút thương tích ngoài da này cũng không đáng ngại, hoàng thượng nghìn vạn lần không cần quá vất vả, lo lắng! Thần lo sợ.
Hoàng thượng nghe lời nói của Giang Ngọc ý nghĩa kiên quyết, thầm nghĩ: tiểu hầu gia có lẽ cũng là sợ việc này truyền ra ngoài, thì không tốt đối với thanh danh của nàng và công chúa.

Giang Ngọc này quả thật là một hài tử biết đạo lý! Hiện tại bị đánh trở thành thế này, vẫn còn có thể suy nghĩ cho công chúa, xem ra hắn quả thực không chọn sai như ý lang quân cho hoàng nhi a!
Hoàng thượng thân mật ngồi ở bên cạnh Giang Ngọc, vỗ vai của nàng lo lắng nói:
- Ngọc nhi, thực sự không nghiêm trọng sao?
Giang Ngọc cung kính trả lời:

- Hoàng thượng yên lòng, thần chỉ là bị thương ngoài da, tự mình tu dưỡng mấy ngày thì cũng có thể khỏi hẳn.
Hoàng thượng chớp mắt, mỉm cười nhìn mấy giọt mồ hôi còn đang chảy trên trán của Giang Ngọc, trong lòng thực sự nghìn lần yêu mến con rể chuẩn mực này.

Lang quân như thế, e rằng trên đời này khó mà tìm được! Hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ một chút công chúa Vĩnh Ninh kiêu căng ngạo mạn kia, không thể để dạng càn quấy này thêm nữa!
Hoàng đế ra lệnh các ngự y lui xuống, hắn yêu cầu Giang Ngọc mấy ngày này ở trong cung hảo hảo an dưỡng, yêu cầu gì muốn gì cứ đến cung nhân các yêu cầu.
Giang Ngọc không từ chối, cảm tạ long ân.
Hoàng đế cùng Giang Ngọc hàn huyên qua loa một hồi, cũng rời khỏi.
Giang Ngọc lúc này mới giải phóng trái tim bị thắt chặt thấp thỏm không yên xuống, một bước đi thật nguy hiểm, thân phận của nàng thiếu chút nữa đã bị vạch trần rồi! Nàng quyết không để Giang gia bị hủy hoại trong tay của Giang Ngọc nàng, sau này càng phải vạn phần chú ý cẩn trọng.
Nàng nhớ đến lời nói không có ý tốt kia của tiểu công chúa, kia tràn ngập bất tước cùng ánh mắt xem thường, thế là sao?
Một trận đau rát đích thực cơn đau đớn lại truyền khắp toàn thân, nàng nghĩ đến cơ thể toàn tiên thương.
Ngay sau đó hoàng thượng lệnh cung nhân các đưa đến kim sang dược thượng hạng, cùng quan phục và xiêm y toàn bộ đều mới.
Giang Ngọc sai người đem đến một chậu nước sạch cùng liệt rượu, đuổi toàn bộ cung nhân lui ra.
Nàng chậm rãi di chuyển đến bên giường, cởi bỏ y phục, kiểm tra vết thương loang lổ máu kia.
Cũng may nàng luôn mặc thiên tằm quy giáp y, trên người đúng là chỉ có mấy mảng lớn, vết bầm tím lớn.
Giang Ngọc thầm nghĩ: công chúa thật độc ác, chỉ sợ là nếu như không có thiên tằm quy giáp y, e là ngày hôm nay Giang Ngọc nàng sớm đã biến thành vong hồn dưới tiên trượng rồi!
Ai! Nàng thật không nỡ tự mình nhìn vào đôi chân dài nhỏ mịn cùng hai cánh tay như bạch ngọc kia.
Trước đây cơ phu* vẹn toàn, hiện tại cũng đã bị roi đánh cho thương tích đầy mình, từng chỗ da thịt bị rách ấy, huyết nhục* lẫn lộn quả thật là hình dạng ghê gớm, kẻ khác nhìn thấy mà hoảng sợ.

Nàng chưa từng chịu qua tổn thương nặng như thế, vết thương kia còn đang rướm máu ra ngoài.
Giang Ngọc không dám nhìn thêm nữa, nàng nhắm hai mắt lại, trong miệng ngậm một miếng bạch bố, đem vò liệt rượu tinh lạt kia chậm rãi trút lên toàn bộ cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, tê tâm liệt phế chính là cơn đau đớn lại truyền đi khắp cơ thể.

Tâm của nàng như thắt lại cùng một chỗ, nàng đau đớn run rẩy, nguyền rủa! Nước mắt nàng như vũ hạ, huyết thủy chảy xuống đều chảy xuống đất, vô cùng thê thảm....
Vết thương của nàng từ từ tê dại tại nơi liệt rượu đang thấm vào, nàng mở hai mắt ra, vì đã bị liệt rượu ngấm vào vết thương trở nên trắng bệch rải dược lên.
Nàng đã hết đau đớn, chỉ có trong lòng chết lặng, cảm xúc băng lãnh!
Rất lạnh, mệt mỏi quá....
Chú thích:
khoan y giải đái: cởi thắt lưng mở y phục
cơ phu: da thịt
huyết nhục: máu thịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận