Ngọc Hồ Ly ngăn cản Giang Ngọc lúc này đang đầy bụng lửa giận, khuyên Giang Ngọc ép chế xung động lập tức gϊếŧ Vệ Trường Phong, bảo Giang Ngọc nhẫn nại thêm vài ngày nữa, đợi lúc đến Lĩnh Nam sẽ tiến hành kế hoạch lâu dài.
Giang Ngọc cũng biết việc này không thể hành sự theo cảm tính, nên cũng nghe theo Ngọc Hồ Ly áp chế lửa giận, chỉ là muốn thả Nam Cung Tố Nhị ra trước, phái người đưa nàng hồi cung.
Nhưng đáng tiếc tiểu hoàng hậu cũng lo lắng cho an nguy của Giang Ngọc, không đồng ý để ngươi đưa mình đi, bướng bỉnh muốn ở lại bên cạnh Giang Ngọc.
Giang Ngọc trải qua khuyên nhủ bất thành, đối với tiểu hoàng hậu bướng bỉnh cố chấp cũng không có biện phải, cũng không đành lòng để nàng tiếp tục bị nhốt trong xe ngựa chỉ vì muốn ở bên cạnh mình thêm chốc lát mà chịu khuất nhục này.
Ngọc Hồ Ly nhìn thấy dáng vẻ khó tách khó phân của hai người, lại thấy Giang Ngọc thần sắc khó xử, mắt thấy đế vương Giang Ngọc đối với hoàng hậu Nam Cung Tố Nhi có tình có nghĩa, trăm triệu che chở yêu thương, đã tốt hơn Vệ Trường Phong tự tư tự lợi lòng dạ hẹp hòi kia mấy trăm lần.
Hiện giờ nến như nàng đã muốn đầu quân cho Giang Ngọc, vậy phải càng thể hiện rõ lòng trung thành mà trợ giúp Giang Ngọc.
Nghĩ vậy, nàng liền dùng tâm cơ tìm Vệ Trường Phong giả ý tán thưởng, cười quyến rũ nói: "Sư huynh, mang theo Nguyệt Nhi cô nương quả nhiên hữu dụng, Vĩnh Ninh công chúa kia mấy ngày không màn ăn uống, lúc nào cũng khóc, không ngờ Nguyệt Nhi cô nương chỉ dùng vài câu đã khuyên được nàng ta ăn uống, nhu thuận nghe lời.
"
Vệ Trường Phong nghe vậy trong lòng mừng thâm, không nghĩ mang theo Nguyệt Nhi tiểu nương tử thế nhưng còn có tác dụng khác! Nghĩ vậy, lại vội cười thổi phồng bản thân: "Đúng vậy, sư huynh là ai, vốn là tính toán mang thêm một người chia sẻ công việc với muội a, Nguyệt Nhi coi như cũng có chút bản lĩnh.
"
Ngọc Hồ Ly cong môi cười nói: "Sư huynh đương nhiên là tinh mắt, nếu tiểu nương tử của huynh đã biết dỗ dành công chúa điện hạ như thế, vậy sao không để nàng cùng tiểu công chúa ở cùng một chỗ, cũng có thêm một người trông chừng tiểu công chúa, không cho nàng náo loạn, cũng thuận tiện chiếu cố vị công chúa không nghe lời kia ăn uống nghỉ ngơi.
Bớt khóc lóc náo loạn làm phiền người khác.
"
Vệ Trường Phong có chút khó xử, vốn dĩ hắn mang theo Nguyệt Nhi xinh đẹp là vì muốn cùng hắn hưởng lạc, nhưng hắn là người làm đại sự, biết phân biệt nặng nhẹ, nếu hai nữ tử có thể hòa hợp, vậy để công chúa làm bạn cùng Nguyệt Nhi cũng tốt, còn có thể mượn cơ hội để sủng thiếp của hắn giúp hắn khuyên nhủ công chúa, làm cho nàng biết quy thuận hắn sẽ có nhiều lợi ích, tương lai còn có thể thu vào hậu cung của hắn, làm hoàng hậu nương nương của hắn.
Ngọc Hồ Ly thấy Vệ Trường Phong vui vẻ đồng ý, âm thầm trào phúng, xem ra hắn thành hay bại kỳ thật đã sớm định trước, cho dù không có nàng âm thầm phản bộ, có lẽ kết quả cuối cũng cũng sẽ rất thê thảm.
Đi đường hai ngày, có Ngọc Hồ Ly trợ giúp, Giang Ngọc rốt cuộc có thể cùng Nam Cung Tố Nhị quang minh chính đại ở bên nhau, như vậy cũng xem như có thể ôn định tinh thần nhẫn nại qua ngày, hết thảy chỉ đến đến Lĩnh Nam.
Vĩnh Ninh công chúa nép bào lòng Giang Ngọc, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía Giang Ngọc!.
Giang Ngọc không nhịn được, cúi đầu nhướng mày cười hỏi: "Nhị Nhi có tâm sự gì sao? Vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Nam Cung Tố Nhị đỏ mặt cúi đầu nhu thuận tựa vào lòng Giang Ngọc, nhỏ giọng nói: "Không có gì, ta chính là cho đến bây giờ vẫn chưa thấy dáng vẻ nàng mặc nữ trang, không ngờ, không ngờ nàng lại xinh đẹp như vậy, thì ra Ngọc cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!.
"
Giang Ngọc nghe Nam Cung Tố Nhị tán thưởng như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu vuốt tóc nàng, sủng nịch nói: "Đồ ngốc, nàng còn có thể nói đùa, chứng tỏ nàng đã không còn sợ hãi nữa, đúng không?"
Nam Cung Tố Nhị ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc, kiều mị nói: "Có nàng ở đây Nhị Nhi cái gì cũng không sợ, ta biết nàng nhất định có biện pháp có thể mang Nhị Nhi rời khỏi nơi này.
"
Nam Cung Tố Nhị nhu thuận nghe lời như thế làm cho Giang Ngọc yêu thích, liền không nhịn được cúi đầu gần bên tai nàng, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Ngoan, Nhị Nhi trưởng thành rồi.
"
Nam Cung Tố Nhi sắc mặt hồng nhuận đấm nhẹ vào vai Giang Ngọc, hai tay thuận thế ôm lấy cần cổ ngẩng đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của Giang Ngọc, mị khí nói: "Nhị Nhi đã sớm trưởng thành, bệ hạ bây giờ mới nhìn ra?"
Giang Ngọc bị Nam Cung Tố Nhị hôn đến tâm thần nhộn nhạo, đầu lưỡi tinh xảo lớn mật kia cư nhiên dám thăm dò vào khoang miệng của Giang Ngọc nàng, mắt thấy tư thái liêu nhân của người trong ngực, thật sự khiến Giang Ngọc khó cầm giữ được.
Giang Ngọc bỗng nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, tà khí cười nhìn vào ánh mắt si ngốc của Nam Cung Tố Nhị, nói: "Nhị Nhi, xem ra nàng thật sự rất nhờ ta? Vậy hãy để trẩm bồi thường cho nàng một phen, có được không?"
"Cái gì?" Nam Cung Tố Nhi thần sắc đỏ bừng không chịu nổi, là thật sự rất nhớ, nhưng, nhưng ngẫm lại nơi đây không thích hợp, liên đánh nhẹ lên người yêu nhân trước mắt, nũng nịu nói: "Người xấu, ai nhớ nàng? Loại thời điểm này nàng đừng hồ nháo.
"
Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị thẹn thùng ngậm xuân, biết nàng chỉ mạnh miệng, động tình, liền cúi đầu hôn lên gáy ngọc, kéo mỹ nhân vào lòng, nhẹ giọng nói: "Sợ cái gì? Trẫm cũng nhớ Nhị Nhi!.
" Nói xong, hai tay mềm nhẹ nhanh chóng dò vào y phục của mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại như tơ lụa.
Nam Cung Tố Nhi hô hấp bắt đầu dồn dập, chậm rãi nhắm mắt lại, vô lực tựa vào cánh tay Giang Ngọc, tùy ý Giang Ngọc liếm hôn trên cổ nàng, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo của Giang Ngọc, nhu thuận tùy ý người kia thưởng thức.
Chỉ cảm thấy bàn tay của người trong lòng tựa như có linh tính, khiến thân thể nàng thư thích cùng mê luyến!.
Giang Ngọc thương tiếc hôn lên thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, chậm rãi dừng lại ở giữa hai khỏa đầy ắp xinh đẹp, một lần lại một lần trêu chọc hai nụ hoa oánh nhuận đáng yêu, nhìn thấy Nam Cung Tố Nhị tựa vào lòng nàng dường như thẹn thùng, thống khổ nhỏ giọng ngâm khẽ, thật sự khiến người ta thương tiếc, nàng biết mỹ nhân trong ngực muốn nhiều hơn nữa, liền yêu thương dời bàn tay từ trong vạt áo ra, cẩn thận vén làn váy của mỹ nhân lên, ôn nhu dùng bàn tay mềm nhẹ thăm dò vào bên trong, phủ lên nơi mềm mại ẩm ướt giữa hai chân, chậm rãi tìm đến trung tâm của cánh rừng
Nam Cung Tố Nhị khẽ động thân thể, mở to đôi mắt sương mù, ngẩng đầu thở dốc, dâng đôi môi xinh đẹp lên cho Giang Ngọc, dáng vẻ sở sở động nhân của nàng khiến Giang Ngọc yêu thương.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng cùng tiểu hoàng hậu môi lưỡi giao triền, bàn tay xen vào giữa hai chân cũng ôn nhu mơn trớn đóa hoa kiều diễm, xoa ấn nhu lộng khiến bên trong chảy ra một dòng cam tuyền ấm áp, nhưng cũng không vội vã tiến nhập chính đề!.
Nam Cung Tố Nhị chính là thích sự ôn nhu thể thiếp của nàng lúc này, Giang Ngọc vô cùng yêu mị rồi lại ôn nhu, từ trêu chọc đến âu yếm khiến toàn thân nàng mềm mại vô lực mà trầm mê trong đó, nếu như phải lựa chọn, nàng thật sự nguyện ý suốt đời suốt kiếp đều tựa vào lòng Giang Ngọc, cùng nàng ấy ân ái trăm năm, triền miên không dứt!.
"Ngọc!.
" Nam Cung Tố Nhị khẽ nâng cằm, đôi mắt khép hờ, hai tay cũng theo đó bắt lấy bàn tay của Giang Ngọc đang nhu lộng dưới vạt áo của nàng, thân ngâm nỉ non: "Ngọc, Nhị Nhi rất nhớ nàng! "
"Trẫm biết!.
" Giang Ngọc yêu mị nhìn giai nhân hoàn mỹ trong lòng, tình triều thay nhau nổi lên, cúi người áp chế kiều thê, ngón tay trong nháy mắt đã thâm nhập, muốn đoạt lấy tất cả lý trí của Nam Cung Tố Nhi, làm cho nàng thần hồn điên đảo, mê loạn ở trong đó!
Có người gõ cửa xe, không đúng lúc mà đến quấy rầy bầu không khí triền miên trong xe, Giang Ngọc nhíu mày, chỉ đành tạm thời đình chỉ động tác, mất hứng mà đứng dậy ngẩng đầu nhìn ra cửa xe, giận dữ hỏi: "Chuyện gì?"
Bên ngoài, Ngọc Hồ Ly không hiểu nội tình, mở cửa lên xe liền vén rèm tiến vào, mị hoặc mỉm cười ngẩng đầu nhìn vào bên trong, lên tiếng nói: "Bệ hạ, là!.
"
Thấy có người vén rèm đi vào, Nam Cung Tố Nhị kích động ngồi dậy che khuất bắp đùi, thẹn thùng trốn phía sau Giang Ngọc, thần sắc đỏ bừng sửa sang lại y phục hỗn độn bất kham trên người mình.
Ngọc Hồ Ly vừa nói một nửa, lúc định thần thấy rõ cảnh tượng ám muội bên trong xe, mới biết bản thân quả nhiên đến không đúng lúc, nhất định đã đánh gãy một hồi triền miên trong xe, nên cũng không khỏi đỏ mặt mà cúi đầu thở dài: "Ôi chao, xem ra Tâm Lan đến thật không đúng lúc, đã quấy rầy bệ hạ cùng hoàng hậu, Tâm Lan, tạm thời lui xuống trước!.
"
Giang Ngọc nhìn Ngọc Hồ Ly có chút thẹn thùng đỏ mặt, nhẹ giọng mỉm cười, lắc đầu nâng tay hào phóng chỉnh lý lại vạt áo, lại trở tay ôm lấy Nam Cung Tố Nhị đang kinh hoảng thất thố ở phía sau vào lòng mình, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, soái khí phóng khoáng cười nói: "Nếu cũng đã quấy rầy rồi, vậy thì cũng không cần lui ra, Tâm Lan nói đi, có chuyện gì?"
"A a.
" Ngọc Hồ Ly xấu hổ mỉm cười, thế nhưng không dám nhìn vào đôi mắt yêu mị trước mặt nữa, không tự chủ được mà cúi đầu, trong lòng không khỏi tưởng tượng vừa rồi nàng rốt cuộc đã quấy rầy một phen xuân tình triều miên như thế nào.
Nàng khẽ mím môi, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật Tâm Lan cũng không có chuyện gì, chính là đến nói cho bệ hạ cùng nương nương biết, chiều mai chúng ta hẳn là có thể đến Lĩnh Nam, tiến vào quân đoanh đại quân đang đóng trú.
"
"Nga, nhanh như vậy!" Giang Ngọc nghe nói sắp đến nơi, cảm thấy vui mừng, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: "Thật tốt quá, Tâm Lan, thứ muốn ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?"
"Điều đã chuẩn bị xong.
" Ngọc Hồ Ly từ trong ngực lấy ra một túi gấm màu đỏ, cúi người hai tay cung kính dâng cho Giang Ngọc.
"
Giang Ngọc cầm túi gấm, nhìn Ngọc Hồ Ly tán thưởng nói: "Ngươi làm rất tốt, Tâm Lan vất vả rồi.
" Nói xong, nhìn Nam Cung Tố Nhị còn thẹn thùng trong ngực, ngạo nghễ mỉm cười, tràn đầy tự tin!
Trong túi gấm màu đỏ chúa chính là ám hiệu dùng để liên lạc với Hiểu Thiên Hạ nàng nhờ Ngọc Hồ Ly tìm giúp, có nó, mặc kệ Ngọc Hồ Ly có thật lòng trợ giúp nàng diệt trừ phản tặc Vệ Trường Phong hay không đều không sao cả!.
Hừ!.
Giang Ngọc cười thầm trong lòng, nàng muốn xem Vệ Trường Phong còn có thể càn rỡ đến lúc nào!.