Giang Trí Viễn đi rồi, Đổng Thúy Trúc chậm rãi ngồi dậy, nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng cung nữ nhỏ giọng nói thầm....
Một cung nữ tay bưng bồn nước, vẻ mặt chán ghét nhỏ giọng nói: "Thật đúng là xem bản thân là nương nương, muốn chúng ta ở chỗ này chờ lâu như vậy, không phải chỉ là một hoa khôi thanh lâu thôi sao, có thể nào so sánh với hoàng hậu nương nương của chúng ta."
"Đúng vậy, hừ, còn bởi vì nàng làm hại hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ bất hòa, cũng khiến chúng ta phải theo đó chờ đợi lo lắng, thực sự là một yêu tinh hại người." Một cung nữ khác tức giận bất bình phụ họa.
Đổng Thúy Trúc nghe bên ngoài nói chuyện, khẽ nhắm mắt lại, đứng dậy phủ thêm áo khoác, mở cửa phòng lạnh lùng nói với hai cung nhân đứng bên ngoài: "Đặt nước xuống, bản cung còn muốn nghỉ ngơi lát nữa, ở đây không cần các ngươi hầu hạ, tất cả đều lui xuống đi."
Hai cung nữ không nghĩ tới quý nhân vẫn khúm núm không nói một lời này lại bỗng nhiên mở cửa phòng, liền cúi đầu sợ hãi không dám nhiều lời nữa, nghe Đổng Thúy Trúc nói như vậy, đều lui xuống.
Cung nhân đi rồi, Đổng Thúy Trúc đóng cửa phòng, những lời ra tiếng vào này nàng đã nghe được quá nhiều, nước mắt bị đè nén mấy ngày cuối cùng tràn mi....
Đổng Thúy Trúc chậm rãi trượt xuống nằm sắp trên đầu giường, trong lòng cực kỳ khổ sở, tất cả đều là bởi vì nàng mới làm hại người đó cùng hoàng hậu nương nương giận dỗi, khiến ngày tháng không được yên ổn.
Nàng rất khổ sở, đêm qua nàng lại làm sao vậy, dường như có một loại ma lực vô hình ở trong tối thúc đẩy nàng, hoàn thành nghi thức nào đó, Đổng Thúy Trúc nhắm mắt lại, thì ra xấu xa như vậy mới là bộ mặt thật của nàng, nàng căn bản không nên trở lại bên cạnh Giang Ngọc, nàng là kẻ gây tai hoạ, Đổng Thúy Trúc nàng quả nhiên trời sinh chính là hồng nhan họa thủy...
Vì sao các nàng sẽ trở thành như vậy, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng trở nên càng lúc càng mất khống chế, nàng trở nên càng lúc càng không giống bản thân, Đổng Thúy Trúc vô lực trốn ở đầu giường khổ sở rơi lệ....
" Thánh nữ, ngươi đã nghĩ thông rồi sao?" Một thanh âm bỗng nhiên từ phía sau bình phong âm trầm truyền đến.
Đổng Thúy Trúc kinh khủng ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nam tử chậm rãi bước ra từ phía sau bình phong, dùng vẻ mặt yêu tà nhìn về phía nàng, ánh mắt kia giống như có thể xem thấu tất cả trong lòng Đổng Thúy Trúc.
" Là ngươi, ngươi, ngươi đến đây khi nào?" Đổng Thúy Trúc khẩn trương kéo lại y phục mất trật tự, lui về phía sau.
" Xích Long đã sớm đến rồi, cũng thấy được tất cả, ta vốn là muốn đến hỏi xem quyết định của thánh nữ, nhưng ta nghĩ thánh nữ hẳn đã sớm có quyết định, ha ha ha, Thanh Yêu quả thực vẫn là Thanh Yêu, hai trăm năm thời gian cũng sẽ không thay đổi..." Trong đôi mắt của đạo nhân kia hiện lên một tia sáng tỏ, bao hàm thâm ý nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Đổng Thúy Trúc, ngửa đầu cười lớn.
" Không được gọi ta là thánh nữ." Đổng Thúy Trúc nhíu mày, phẫn nộ nhìn đạo sĩ trẻ tuổi, ngữ khí mang theo uy nghiêm của vương giả.
"Cho dù không gọi, ngươi cũng đã định trước là thánh nữ đời thứ tư của Thanh Long Tộc chuyển thế đầu thai - Thanh Yêu, ngươi đã định trước là phải khôi phục Thanh Long Tộc, càng nên vì tổ tiên Thanh Long Tộc mà báo thù rửa hận, lật đổ nam triều." Đạo sĩ ngữ khí đạm bạc như nước, lại cực độ uy hiếp: "Yêu Nhi, ngươi cũng biết Xích Long ta vì ngươi tiêu hao bao nhiêu tâm sức, mới có thể đem hồn phách của ngươi chậm rãi thu thập để đầu thai vào Vệ gia, Xích Long đã trải qua hơn bốn trăm năm chính là hy vọng một ngày có thể cùng thánh nữ gặp nhau, đồng thời khôi chấn hưng Thanh Long Tộc.
Ngươi còn nhớ rõ bốn trăm năm trước Thanh Long Tộc chúng ta cùng nhân tộc chung sống hòa bình, chỉ tiếc nhân tộc quá mức ích kỷ, sợ Thanh Long Tộc sở hữ dị năng như chúng ta vượt qua bọn họ, dùng thế lực khống chế bọn họ, đáng trách nhất chính là kẻ thống trị nam triều lại dùng tà thuyết mê hoặc người khác, nói Thanh Long Tộc chúng ta là yêu tộc, cũng thiên giới liên thủ tiêu diệt Thanh Long Tộc, đuổi tận gϊếŧ tuyệt, ngươi còn nhớ rõ khi đó máu tươi mười dặm, tinh hỏa lan tràn, thi thể ngỗn ngang, Xích Long tìm được đường sống trong chỗ chết, đã thề mối hận diệt tộc không đội trời chung ta nhất định phải nợ máu trả bằng máu." Xích Long nheo đôi mắt lại, hai mắt tràn đầy huyết sắc, phẫn hận nắm tay cả giận nói: "Vệ gia là một quân cờ trọng yếu Xích Long trải qua hơn một trăm năm mới tìm được nhằm phục hưng Thanh Long Tộc, ta dùng hơn mười năm tâm huyết một tay xây dựng.
Vốn định lợi dụng bọn họ nhân tính tham lam mà ngồi thu lợi ngơ ông, giúp thánh nữ trước diệt trừ quân chủ nam triều, chờ lúc thánh nữ thức tỉnh quy vị, chỉ tiếc lại bị Giang Ngọc chui chỗ trống, quấy nhiễu kế hoạch vốn có của ta." Xích Long nói đến đây hai tay siết chặt.
Đổng Thúy Trúc nghe Xích Long nói, chốc lát đầu óc mơ hồ đau đớn, từ sau khi nàng theo Giang Trí Viễn nhập kinh liền bắt đầu liên tục gặp ác mộng, ký ức nhỏ vụn không trọn vẹn thỉnh thoảng sẽ quấy nhiễu nàng, khiến đầu nàng đau đớn như muốn nứt ra.
Nàng vốn dĩ không biết đây là vì sao, cho đến gần đây nàng gặp được Giang Ngọc, được Giang Ngọc mang vào cung phong làm quý nhân, Xích Long cuối cùng đến tìm nàng, nói cho nàng biết thân phận thực sự của mình, giúp nàng thức tỉnh đoạn ký ức kiếp trước được phong ấn nàng mới nhớ được một ít.
Thanh Long Tộc, nàng chưa từng nghĩ đến truyền thuyết từ trăm nghìn năm trước dĩ nhiên sẽ là sự thật, mà nàng dĩ nhiên sẽ là thánh nữ của Thanh Long Tộc! Đồng thời còn gánh vách trách nhiệm phục hưng gia tộc, trả thù cho tộc nhân, đả kích như thế khiến nàng nhất thời khó có thể chấp nhận được.
Đổng Thúy Trúc nhìn Xích Long, cắn môi oán hận nói: "Nếu đều là an bài của ngươi, vậy vì sao phải khiến ta lưu lạc chốn thanh lâu?"
Xích Long cong khóe môi, cười nói: "Thanh Yêu ngươi còn chưa khôi phục toàn bộ ký ức, lúc ngươi lấy lại được thần lực của mình thì sẽ biết được ta an bài như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi.
Ta làm như vậy hoàn toàn đều là bởi vì muốn kích phát yêu lực tiềm ẩn của ngươi, Thanh Yêu, dị năng của ngươi chính là khả năng mị hoặc chúng sinh, cho nên thiên địa mới có thể đánh ta hồn phách của ngươi, hy vọng ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh, sợ là sẽ nguy hại đến thiên giới.
Ngươi còn nhớ rõ mười năm trước, lúc nhỏ ngươi gặp một đạo sĩ hắn đã nói ngươi nghìn vạn lần không thể dùng dung mạo thật gặp người, trừ phi đó là người ngươi thật lòng yêu thương."
Đổng Thúy Trúc vừa nghe, vẻ mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: "Ngươi, ngươi làm sao biết được?"
" Hừ ~" Xích Long cười nói: "Ta dĩ nhiên biết, bởi vì đạo sĩ kia chính là Xích Long, là ta cố ý đưa thánh nữ đến chốn hồng trần, để kích phát bản năng mị hoặc.
Ta đã tính toán đến có khả năng sẽ có kiếp nạn này, khi đó còn không phải thời cơ, sợ thánh nữ quá mức nổi bật làm người khác chú ý, nhưng cũng muốn để thánh nữ ở nơi hồng trần học được một chút bản lĩnh mê hoặc nhân tâm."
" Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?" Đổng Thúy Trúc phẫn hận, biểu tình có chút thống khổ, giận dữ hỏi.