" Thần Giang Trí Viễn tham kiến bệ hạ." Giang Trí Viễn vén vạt áo quỳ bên trong ngự thư phòng cao giọng hành lễ.
Giang Ngọc buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh toàn thân quan phục lộ vẻ gầy yếu, đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Ái khanh bình thân."
Giang Trí Viễn trả lời, chậm rãi đứng dậy, cúi đầu cung kính nói: "Bệ hạ triệu kiến vi thần không biết có chuyện gì quan trọng?"
Giang Ngọc nghe Giang Trí Viễn ngữ khí xa cách, lắc đầu mỉm cười, bước đến bên cạnh Giang Trí Viễn, nghiêng đầu nghiền ngẫm nhìn Giang Trí Viễn vẫn cúi đầu cung kính, trầm giọng nói: "Thế nào, trẫm phải có việc mới có thể tuyên Trí Viễn tấn kiến sao?"
Giang Trí Viễn cuống quít lắc đầu chắp tay nói: "Thần không phải ý này, bệ hạ..."
Giang Ngọc thấy Giang Trí Viễn dáng vẻ khẩn trương, tâm tình rất tốt, cố tình trêu đùa, trầm giọng hỏi: "Không phải ý tứ này? Vậy Trí Viễn là ý gì? Trong nửa năm qua lẽ nào trong lòng Trí Viễn có tâm sự gì đó? Nếu không có sẽ không khiến trẫm muốn gặp Giang đại nhân một lần cũng khó khăn như vậy, không biết có phải là bởi vì đối với trẫm có điều cố kỵ gì chẳng?"
Nghe Giang Ngọc hỏi Giang Trí Viễn tim đập gia tốc, thần sắc đỏ bừng, trong lòng hổ thẹn, không biết nên nói thế nào.
Từ sau lần đó cùng Đổng Thúy Trúc dây dưa không rõ, Giang Trí Viễn vẫn cố tình trốn tránh hai người khiến nàng tâm loạn như ma, nàng không biết mình phải đối mặt thế nào với người nàng vẫn yêu bằng cả sinh mệnh, nàng có lỗi với nàng ấy, bởi vì nàng thẹn với tín nhiệm Giang Ngọc dành cho nàng, trong lúc ý loạn tình mê làm bẩn nữ nhân nàng ấy yêu, bây giờ tình huống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, khiến Giang Trí Viễn không biết phải đi con đường nào.
" Trí Viễn?" Giang Ngọc nhìn người trước mặt thất thần ngơ ngác, đưa tay khẽ chạm vài vai Giang Trí Viễn, nhẹ giọng gọi: "Trí Viễn, ngươi có tâm sự gì sao?"
Giang Trí Viễn mờ mịt lấy lại tinh thần, hoảng trương lắc đầu nói: "Thần, thần không sao cả, xin bệ hạ yên tâm."
Giang Ngọc nheo mắt lại, các nàng quân thần làm bạn đã lâu, sớm có chút ăn ý, Giang Trí Viễn thần sắc biến hóa có thể nào thoát được ánh mắt của Giang Ngọc, trong lòng Giang Ngọc cũng không nỡ, cuối cùng thở dài nắm lấy hai tay Giang Trí Viễn, mang chút thâm ý nhìn Giang Trí Viễn sắc mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Hồng Ngạn là đang trách trẫm bạc đãi nàng sao?"
Giang Ngọc gọi hai chữ Hồng Ngạn, Giang Trí Viễn trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của Giang Ngọc....
Chuyện cũ quay về, vốn tưởng rằng là một giấc mộng, mãi đến giờ phút này nàng mới thực sự dám xác định, đế vương của nàng thật sự đã nhớ lại chuyện cũ giữa các nàng.
" Nói cho trẫm biết, Hồng Ngạn có phải đang oán trách trẫm bạc đãi nàng hay không?" Tay Giang Ngọc dần dần siết chặt, ngưng mình Giang Trí Viễn.
" Không, thần không dám." Giang Trí Viễn hoảng trương cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt khiến nàng nhiễu loạn tâm thần kia nữa.
Giang Ngọc thở dài, nói: "Hồng Ngạn, dáng vẻ xa cách này của nàng rõ ràng là đang trách trẫm.
Nhưng nàng cũng biết trẫm còn chưa trách tội những hành vui của nàng đối với trẫm lúc trẫm mất đi ký ức..."
Giang Trí Viễn nghe Giang Ngọc nói, nhớ đến Giang Ngọc nếu đã nhớ lại chuyện cũ, vậy nhất định cũng nhớ được tất cả giữa các nàng lúc đó, vừa nghĩ đến đây, Giang Trí Viễn đỏ mặt kinh hãi cúi người quỳ xuống, cúi đầu thỉnh tội: "Thần, tội không thể thứ, khẩn cầu bệ hạ giáng tội."
Giang Ngọc nhíu mày nhìn người trước mặt quỳ xuống thỉnh tội, lạnh nhạt trầm giọng nói: "Nàng biết tội? Vậy nàng có biết tội ở nơi nào không?"
" Thần, thần..." Giang Trí Viễn nghẹn ngào không biết nói thế nào, hồi lâu mới nhắm mắt cắn môi quấn quýt nói: "Thần năm đó trong lúc bệ hạ mất trí nhớ mạo phạm long thể, tội không thể tha, khẩn cầu bệ hạ trách phạt."
" Hồng Ngạn..." Giang Ngọc nhìn nàng cố ý xa cách như vậy, trong lòng mơ hồ đau đớn, chậm rãi khom lưng, đưa tay đỡ nàng đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Nàng biết trẫm không phải ý này...."
Giang Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc: "Bệ hạ...."
Giang Ngọc thở dài một tiếng, đưa tay vuốt qua vài sợi tóc buông xuống bên thái dương của Giang Trí Viễn, chỉ thấy hai má vốn dĩ trắng nõn, cũng không biết khi nào đã lưu lại một vệt nước, lánh vẻ nhu nhược đặc hữu của nữ nhi, khiến Giang Ngọc không đành lòng truy cứu, chỉ ưu thương mà không làm sao hơn, nói: "Chúng ta trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn, nếu nói không có tình cảm đó là gạt người gạt mình, nhưng trẫm chưa bao nghĩ tới thì ra Trí Viễn đối với trẫm dùng tình sâu đậm.
Là trẫm làm lỡ thời gian của nàng, cô phụ tâm ý của nàng đối với trẫm."
" Không, bệ hạ, tất cả đều là Trí Viễn nhất sương tình nguyện, là lỗi của Trí Viễn..." Giang Trí Viễn nhắm mắt hổ thẹn không dám nhìn vị đế vương trước mắt, chỉ tùy ý bàn tay kia mềm nhẹ an ủi mình, bất tri bất giác nước mắt như hồng thủy vỗ đê, nàng cho đến bây giờ cũng chưa từng khóc nhiều như vậy, mà lúc này không biết vì sao lại mềm yếu không chịu nổi như thế, sẽ ở trước mặt nàng ấy hỗn loạn bất kham, chung quy là cảm thấy mình đã phụ nàng ấy.
Phụ vị đế vương phấn điêu ngọc mài trước mắt, phụ người vẫn được nàng yên tận đáy lòng, bây giờ nàng còn có mặt mũi nào đối mặt với nàng ấy, lại có tư cách gì nói đến ái tình....
"Giữa chúng ta sao có thể nói rõ là ai đúng ai sai?" Giang Ngọc thương tiếc nhìn người kia mềm yếu nhắm mắt rơi lệ, Giang Trí Viễn như thế nàng bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy, đuôi lông mày thon dài, dáng vẻ nhu nhược quấn quýt, vẻ nhẵn nhụi kiều mị của nữ nhi lúc này khuynh tình hiển lộ, khiến Giang Ngọc thực không nhịn được đau lòng đem nữ tử toàn thân tử y quan phục ôm vào trong lòng, mềm nhẹ trấn an: "Hồng Ngạn đừng khóc, trẫm biết Hồng Ngạn ủy khuất...."
Ngữ khí mềm nhẹ của Giang Ngọc khiến Giang Trí Viễn không mặt mũi nào đối diện, chỉ là châu lệ thực sự rơi không dừng được, nàng thật không muốn để Giang Ngọc nhìn thấy bản thân mềm yếu vô năng, mà hiện tại được Giang Ngọc chân thực ôm vào trong lòng mềm nhẹ dỗ dành an ủi...
" Hồng Ngạn, bỏ đi bộ triều phục này, đổi lại thành nữ trang, mãi mãi ở lại bên cạnh trẫm, sau này để trẫm đến chiếu cố nàng, có được không?" Giang Ngọc mềm nhẹ yếu ớt hỏi, tuy là câu hỏi, nhưng cũng mang theo ngạo khí kiên quyết không cho phép phản bác.
" Bệ hạ..." Giang Trí Viễn trong lòng run lên, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Giang Ngọc, những lời này tựa như trong mộng chặt chẽ quấn lấy thâm tâm nàng, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, tình cảnh hôm nay sẽ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc cỡ nào....
" Hồng Ngạn đừng quên nàng vẫn còn nợ trẫm một ước định?" Nhìn thần sắc si ngốc kia, Giang Ngọc mỉm cười trêu đùa.
" Ước định?" Giang Trí Viễn nghẹn ngào nghi hoặc.
" Đúng vậy." Nhìn người kia nghi hoặc, Giang Ngọc tâm tình rất tốt, cong môi cười khẽ: "Hồng Ngạn thực sự quên rồi? Ha ha, nhưng trẫm chưa hề quên, nàng còn nhớ rõ đáp ứng cho trẫm xem nàng mặc nữ phục sao?"
" A?" Giang Trí Viễn nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ gật đầu nhìn một mạt hồng sắc mê người gần trong gang tấc.
Giang Ngọc thấy người trong lòng ủy khuất rơi nước mắt, thấy Giang Trí Viễn ngốc nghếch xuất thần nhìn vào môi nàng, suy đoán ý nghĩ của nàng, liền cong môi cười xấu xa nói: " Nghĩ cái gì đây?"
Giang Trí Viễn thu hồi tâm tư, vội vàng đỏ mặt cúi đầu cố gắng trấn định nói: "Không, không có..." Nói xong, liền muốn tránh thoát khỏi ôm ấp khiến nàng tâm viên ý mã.
Giang Ngọc thấy người trong lòng muốn rời đi, cánh tay dần dần buộc chặt, khẽ nhấc thắt lưng mảnh khảnh của Giang Trí Viễn đang hoảng loạn lên, vững vàng khóa trong lòng mình, cúi đầu tỳ lên trán nàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, yêu mị nói: "Muốn đi đâu? Hồng Ngạn còn không trả lời câu hỏi của trẫm."
" Cái gì?" Giang Trí Viễn sắc mặt ửng hồng không chịu nổi, trong lòng như có con thỏ nhảy loạn mà quay mặt đi, tư thái cường thế lại ái muội như vậy thực sự khiến nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành dùng hai tay chỗ đỡ trước ngực Giang Ngọc, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, âm thầm thở dốc, ổn định tâm tình.
Giang Ngọc mỉm cười lặp lại: "Trẫm nói muốn Hồng Ngạn trút bỏ thân triều phục này, đổi lại trang phục nữ nhân, mãi mãi ở lại bên cạnh trẫm, làm nữ nhân của trẫm!"
" Không, thần không thể..."
" Không thể?" Giang Ngọc thật không ngờ Giang Trí Viễn sẽ cự tuyệt nàng dứt khoát như vậy, nàng cho rằng nàng ấy sẽ vui vẻ chấp nhận.
...
" Thần chỉ muốn như thế tiếp tục ở lại bên cạnh bệ hạ, phụng sự cho bệ hạ, cả đời có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ ta đã cảm thấy mỹ mãn không cầu mong điều gì khác." Giang Trí Viễn nhắm mắt trái lương tâm nói, không lâu trước kia một câu thâm tình này chính là điều nàng tha thiết ước mơ, mà nay lại trở nên uể oải bất đắc dĩ như thế.
Giang Ngọc nhíu mày lạnh nhạt nhìn người kia cự tuyệt nàng, chẳng lẽ là cảm giác của nàng sai rồi sao? Nhưng thâm tình trong ánh mắt kia sao có thể là gì? Trên tay Giang Ngọc dần dần dụng lực kéo thân thể Giang Trí Viễn dán chặt vào thân thể mình, lạnh nhạt trầm giọng hỏi: "Nói cho trẫm biết là vì sao!"
" Thần, vi thần thân phận thấp kém, không xứng ở lại bên cạnh hoàng thượng."
" Thân phận? Hừ, nàng biết trẫm không quan tâm thân phận, địa vị gì, nếu là vì thân phận, Hồng Ngạn không cần suy nghĩ nhiều." Giang Ngọc bá đạo xoay mặt Giang Trí Viễn trở lại, khiến nàng có thể nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ấy.
" Bệ hạ, thần không muốn vào cung." Giang Trí Viễn biết không thể gạt được Giang Ngọc, cắn môi nói: "Hồng Ngạn đã thấy đủ rồi, thần nguyện có thể ở lại bên cạnh bệ để người sai phái, vì bệ hạ phân ưu giải phiền, như vậy đã cảm thấy mỹ mãn."
"Cho dù làm nữ nhân của trẫm vẫn như cũ có thể giúp trẫm phân ưu giải phiền, bầu bạn giúp đỡ!" Giang Ngọc nhìn vào đôi mắt cố ý trốn tránh nàng, nàng không thích bị cự tuyệt, càng không thích bị người vẫn luôn thuận theo tâm ý của mình cự tuyệt.
" Xin bệ hạ yên tâm, thần hiện tại sống rất tốt, huống hồ nếu như thần thực sự khôi phục thân phận nữ tử, ở lại hậu cung, thiên hạ dư luận, tất sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ."
Nghe Giang Trí Viễn nói, biết nàng ấy là sợ có tổn hại đối với thanh danh của mình, mới không muốn tiến cung, Giang Ngọc liền cười nói: "Thì ra là vì vậy, Trí Viễn không cần lo lắng, bây giờ trẫm mới không sợ người trong thiên hạ nói cái gì, cho dù thiên hạ đều biết thân phận nữ tử của trẫm thì đã sao! Bách tính muốn chính là một vị quân chủ anh minh, chỉ cần có thể để cho bọn họ cơm no áo ấm, an hưởng thái bình thịnh thế, trẫm không thẹn với ngôi vị hoàng đế này.
Hồng Ngạn chỉ cần an tâm nghe trẫm an bài là được rồi, ngoan...." Môi của Giang Ngọc chậm rãi buông xuống, dần dần dán sát người trước mặt...
" Không, thần không thể..." Giang Trí Viễn lấy lại tinh thần bỗng nhiên dùng lực, liền đẩy Giang Ngọc ra, cúi người quỳ xuống thỉnh tội nói: "Thần không thể vào cung, xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh."
Giang Ngọc không chuẩn bị tâm lý, nàng cánh bị căn bản chưa hề nghĩ Giang Trí Viễn sẽ như vậy, bị gắng sức đẩy ra xa mấy bước, loại cảm giác thất bại trước nay chưa từng có này khiến Giang Ngọc đỏ mặt uấn nộ nhìn về phía người đang quỳ xuống thỉnh tội, cả giận nói: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì, lại khiến Hồng Ngạn phải cự tuyệt trẫm? Chẳng lẽ là Hồng trong lòng đã có người khác? Nói cho trẫm biết người đó là ai?"
" Không phải, xin bệ hạ không nên hiểu lầm." Giang Trí Viễn khẩn trương nói.
" Không phải?" Giang Trí Viễn khẩn trương khiến Giang Ngọc hoài nghi, Giang Ngọc trên cao nhìn Giang Trí Viễn, trầm giọng nói: "Trí Viễn sợ cái gì? Đứng lên trả lời trẫm."
Giang Trí Viễn cẩn thận đứng dậy, không biết phải giải thích như thế nào, gió lạnh thổi qua, cánh cửa bị gió thổi mở, quan phục tử sắc của Giang Trí Viễn nhẹ nhàng lay động, càng có vẻ phong phanh gầy yếu, đôi mắt hồng hồng lại khiến Giang Ngọc mềm lòng.
Giang Ngọc lại dần dần đến gần Giang Trí Viễn đang quấn quýt, mềm nhẹ nói: "Trẫm cho nàng thời gian suy nghĩ, Hồng Ngạn nàng cũng biết trẫm chưa bao giờ thích bị người khác cự tuyệt." Nói xong, đưa tay bá đạo nâng cằm Giang Trí Viễn, nặng nề nhìn dung mạo tuấn tú kia, thấp giọng nói: "Trẫm sẽ chờ Hồng Ngạn chỉ vì trẫm khoác hồng trang." Nói xong, Giang Ngọc liền buông Giang Trí Viễn, xoay người nói: "Trí Viễn về trước hảo hảo suy nghĩ những lời trẫm nói hôm nay, trẫm chờ tin tốt của nàng.
Được rồi, lát nữa mang Diệp Thanh Trà và Thanh Tửu thay trẫm đưa đến chỗ Nguyệt Phi." Nói xong, Giang Ngọc lại thâm sâu nhìn Giang Trí Viễn một cái, liền xoay người ngạo nghễ rời đi.
....
Bên ngoài Ngự thư phòng Vịnh công chúa thất thần xa xa đứng ở nơi đó, nàng vốn là muốn tới tìm Giang Ngọc, nhưng trong lúc cửa phòng bị gió thổi mở ra chốc lát nàng rõ ràng nhìn thấy Giang Ngọc cùng cận thần Giang đại nhân cử chỉ thân mật, là nàng nhìn lầm rồi, hay là các nàng thực sự có cái gì?
Nàng đã sớm nghe nói Giang Trí Viễn và đương kim thiên tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cái gì đoạn tu*, trong cung ra vào như thường đồng giường cộng chẩm, lưu luyến nam sắc.Còn nghe nói ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bởi vì Giang đại nhân cùng hoàng thượng lúc nào cũng thân cận mà tranh cãi, ăn dấm, nhưng bởi vì biết Giang Ngọc nàng rốt cuộc là thân phận gì, nên mỗi lần nghe thấy đều xem như chuyện đùa, mà hôm nay vô tình nhìn thấy, đã thấy trong mắt người đó quả thật là tình ý, giờ phút này nàng thật sự sợ....!Rất...!Sợ....
Lẽ nào, hai người bọn họ thật sự có loại tình cảm nào đó không giải thích được sao?
....
Giang Trí Viễn trầm trọng đi về phía Vân Đình Điện, bây giờ nàng không biết là nên vui vẻ hay là nên khổ sở, nàng hiểu rõ cá tính của Giang Ngọc, chỉ cần nàng ấy động tâm tư, sẽ rất khó buông ra, nhưng nếu muốn nàng làm như chuyện gì cũng không xảy ra thản nhiên đối mặt Giang Ngọc, cũng không có khả năng, huống hồ mỗi ngày còn có thể thường xuyên thấy Đổng Thúy Trúc, càng khiến ba người vô cùng xấu hổ.
Giang Trí Viễn thở dài một hơi, quay đầu lại mệnh lệnh cho Tế Vũ ở phía sau: "Tế Vũ, ngươi dẫn bọn họ mang trà và rượu đến Vân Đình Điện, nói là hoàng thượng mệnh lệnh đưa đến."
Tế Vũ gật đầu nhận lệnh.
" Giang đại nhân...."
Một tiếng gọi khẽ, Giang Trí Viễn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đổng Thúy Trúc toàn thân tuyết y xảo tiếu thiến hề từ trắc đài chậm rãi đi xuống, âm thầm cảm thán nói, hôm nay quả thật là không thích hợp để Giang Trí Viễn nàng xuất hành, càng sợ lại càng khiến nàng gặp phải.
Giang Trí Viễn vội vàng cúi đầu hành lễ nói: "Vi thần Giang Trí Viễn tham kiến Nguyệt quý phi."
" Đại nhân không cần đa lễ." Đổng Thúy Trúc kiều mị nhu uyển cười nói: "Bản cung đã lâu không gặp đại nhân, hôm nay đại nhân thế nào có thời gian đến nơi này?"
" Hạ quan là phụng mệnh hoàng thượng, đưa thanh trúc tửu và Trúc Diệp Thanh Trà đến cho quý phi, mời Nguyệt quý phi thưởng thức." Giang Trí Viễn cúi đầu cung kính trả lời.
" Nga? Trà này đến rất đúng lúc, bản cung vừa lúc muốn uống trà, Giang đại nhân nếu đã đến liền cùng bản cung vào Vân Đình Điện phẩm trà, thế nào?"
" Không được hạ quan còn có việc muốn làm, hơn nữa không dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Giang Trí Viễn cẩn thận nói.
" Giang đại nhân là ghét bỏ Vân Đình Điện này của bản cung làm ô uế thân thể phải không?" Đổng Thúy Trúc ánh mắt ảm đạm mất mát nói.
" Thần không phải ý này, hoàng thượng có việc gấp giao cho thần đi làm, lần sau có cơ hội nhất định sẽ tự mình đến đây bái phỏng quý nhân." Giang Trí Viễn lời nói dịu dàng từ chối.
Đổng Thúy Trúc tinh tế đánh giá Giang Trí Viễn trang phục nam tử có phần tuấn lãng bất phàm trước mặt, như có chút suy nghĩ: "Vậy được rồi, nếu là hoàng thượng có việc cần làm, bản cung cũng sẽ không miễn cưỡиɠ ɠiαиg đại nhân, nhưng đại nhân cần phải nhớ kỹ hôm nay đã đáp ứng bản cung phải cùng nhau phẩm trà uống rượu, ngày khác cũng không nên từ chối ý tốt của bản cung nữa." Nói xong, nàng chăm chú nhìn Giang Trí Viễn một cái, cười khẽ tha thướt quay đầu rời đi.
Lúc Giang Trí Viễn lấy lại tinh thần, nàng đã đi vào cửa điện.
Tế Vũ ở bên cạnh chờ Đổng Thúy Trúc rời đi, đi đến bên cạnh Giang Trí Viễn, nhỏ giọng nói: "Đại ca tốt nhất nên cách Nguyệt quý phi này xa một chút thì tốt hơn."
Giang Trí Viễn trong lòng khẽ động, âm thầm nhíu mày nói: "Tế Vũ lời này là có ý gì?"
Tế Vũ thấy Giang Trí Viễn hỏi, kề tai nói thẳng: "Đại ca cũng không phải không biết Nguyệt quý nhân là xuất thân từ nơi nào, bây giờ lại là lúc được sủng ái mà kiêu căng, được ân sủng chưởng quản hậu cung đại nội, gần đây bệ hạ biết được nàng cùng một nhóm triều thần liên hệ mật thiết, bệ hạ âm thầm mệnh lệnh bọn ta ở bên cạnh chú ý giám thị.
Hơn nữa đại ca trước đây từng cùng Nguyệt quý nhân đến Lĩnh Nam, đã từng sớm chiều ở chung, lúc đầu bên ngoài cũng không biết Nguyệt quý nhân là người của bệ hạ, cho nên bên ngoài sớm có đồn đãi, đều cho rằng nàng là hồng nhan tri kỷ của đại ca, đại ca vì lấy lòng bệ hạ mà đem ái thiếp hiến cho bệ hạ, nếu như những lời đồn đãi này truyền đến tai bệ hạ, bệ hạ một khi nghi ngờ, nhất định cực kỳ bất lợi đối với đại ca."
" Được rồi, ta biết rồi." Giang Trí Viễn thần sắc trầm xuống, ngắt lời Tế Vũ, tức giận rời đi.
Nhìn Giang Trí Viễn tức giận rời đi, Tế Vũ lắc đầu, âm thầm thở dài nói: "Trên đời này quả thật khó nhất một chữ tình." Giang Trí Viễn làm sao biết hắn vì nàng, mạo hiểm nguy cơ mất đầu, mạo muội nói ra nhiệm vụ bí mật hoàng thượng giao phó.
Nếu như, nếu như Giang đại ca của hắn biết hắn vẫn si tâm vì nàng, có đoại tụ chi phích, vậy nhất định là sẽ tuyệt giao cùng hắn.
Tế Vũ lắc đầu, muốn xua tan ý nghĩ hỗn trướng trong đầu, uể oải cúi đầu rời đi.
...
Trong Vĩnh Ninh Điện, Vịnh công chúa ngồi uống trà, nhìn về phía hoàng hậu nương nương có phần đẫy đà, nói: "Tỷ tỷ khôi phục rất tốt, nếu không biết, còn nhìn không ra đã từng sinh hài tử."
Nam Cung Tố Nhị mỉm cười, không đáp, cũng nhấp một ngụm trà: "Công chúa thật biết ăn nói."
" Tỷ tỷ thực sự khôi phục rất khá, tỷ xem ngay cả da cũng oánh nhuận hơn so với trước đây." Vịnh công chúa thấy tiểu hoàng hậu mặt lạnh có chút tiếu ý, lúc này mới hỏi thăm: "Tỷ tỷ, hôm nay muội muội đến ngự thư phòng trong lúc vô tình thấy bệ hạ cùng một người đang ở bên trong nói chuyện."
"Người nào?" Nam Cung Tố Nhị không hiểu ra sao, hỏi lại.
" Hình như là ngự sử Giang đại nhân, Vịnh Nhi cách khá xa nên không thấy rõ, tỷ tỷ, đối với người này có hiểu rõ hay không?"
Nam Cung Tố Nhị thần sắc xám xịt, phất tay cho mọi người lui xuống, cắn môi lạnh nhạt nói: "Vịnh phi đã nhìn thấy gì chuyện gì không nên thấy?"
Lời vừa nói ra, Vịnh công chúa là người thông tuệ, trong lòng cũng đã hiểu rõ, kinh ngạc nói: "Muội muội hôm nay chỉ là thấy bệ hạ nhìn chằm chằm Giang đại nhân, ánh mắt bất đồng, cái khác vẫn chưa phát hiện, tỷ tỷ đã biết những gì?"
" Bản cung cũng không tận mắt gặp qua, chỉ là hai người này từ nhỏ làm bạn đến nay, thoạt nhìn luôn có chút dính nhau, bản cung thật sự cũng không thích Giang Trí Viễn này, thế nhưng bệ hạ lại không thiếu được hắn, mấy ngày không gặp như cách tam thu." Nam Cung Tố Nhị nhíu mày, ảo não nói.
" Thì ra tỷ tỷ cũng cảm thấy như vậy." Vịnh công chúa lo lắng cúi đầu nỉ non.
Đúng lúc này nhũ mẫu bên ngoài ôm tiểu hoàng tử vào nội đường, Vịnh công chúa vội vàng đứng dậy yêu thích ôm vào trong ngực, nhìn tiểu hoàng tử khả ái động lòng người, dáng vẻ nhu thuận, mới nở nụ cười mất đi vẻ lo lắng, yêu thích nói: "Tỷ tỷ thế nào sinh ra một tiểu tử khả ái như thế, khó trách bệ hạ sủng ái hắn, ha ha, ngay cả Vịnh Nhi cũng yêu thích không buông tay, không muốn trả lại cho tỷ tỷ nữa."
Nam Cung Tố Nhị liếc trắng Vịnh công chúa một cái, cười nói: "Công chúa nếu thích thì tự mình sinh một đứa đi."
Vịnh công chúa thần sắc hồng nhuận nói: "Hoàng hậu nương nương đừng trêu đùa Vịnh Nhi, ta, ta làm sao sinh được."
" Thế nào lại không sinh được?" Nam Cung Tố Nhị hùng hổ nói.
" Tỷ tỷ cũng không phải không biết bệ hạ là, người thế nào, muốn cho Vịnh Nhi sinh thế nào..." Vịnh công chúa suy sụp bất đắc dĩ.
" Vịnh Phi lời này là có ý gì?" Nam Cung Tố Nhị trừng đôi mắt hạnh chất vấn: "Muội ý là oa nhi bản cung sinh không phải hài tử của bệ hạ?"
" A? Vịnh Nhi, Vịnh Nhi không phải ý này." Cho dù Vịnh công chúa thông mình hơn người lúc này cũng bị tiểu hoàng hậu không cong không chiết làm cho nghẹn lời.
Nhìn Vịnh công chúa dáng vẻ quấn quýt không nói gì, Nam Cung Tố Nhị tâm tình tốt, ý bảo nhũ mẫu lui xuống phía dưới, đưa tay ôm Nam Cung Ngọc dỗ dành, khẽ cười nói: "Bản cung biết Vịnh phi chính là ý tứ này, các ngươi nhất định đều cho rằng bản cung sinh hài nhi này là bởi vì đã làm việc cẩu thả cùng người khác.
Hừ, phải hay không phải!"
" Không, Vịnh Nhi thật không phải ý tứ này." Vịnh công chúa đỏ mặt giải thích.
" Được rồi được rồi, bản cung cũng không phải đang trách cứ muội.
Bản cung chỉ là muốn hỏi muội có phải cũng muốn có một oa nhi hay không?" Nam Cung Tố Nhị đôi mắt lóe sáng nhìn Vịnh công chúa, điều này khiến Tiêu Vịnh Nhi lại càng không biết nên nói gì.
Nam Cung Tố Nhị mỉm cười, cẩn thận hôn oa nhi khả ái mới vừa ngủ, nhỏ giọng nói: "Bản cung nếu như nói cho muội biết tiểu hoàng tử thực sự là ta cùng với bệ hạ sinh ra, muội sẽ tin sao?"
"Chuyện này...." Vịnh công chúa cắn môi suy nghĩ một chút, trong lòng biết tiểu hoàng hậu là người cá tính ngay thẳng, cũng không tiện nịnh bợ, ngược lại sẽ có vẻ giả tạo, vì vậy liền cẩn thận nói: "Nói thật đi, Vịnh Nhi tất nhiên là không tin, bởi vì chúng ta đều biết bệ hạ là một nữ tử hàng thật giá thật, làm sao có thể cùng nữ nhân sinh con."
" Bản cung chính là biết các muội không tin." Nam Cung Tố Nhị cười nói: "Nhưng nể tình Vinh phi muội nhân phẩm cũng xem như không tệ, bản cung tạm thời nói cho muội biết, oa nhi này thật sự là thân sinh của Giang Ngọc, bệ hạ cũng đã biết được."
" Thế nào có khả năng?" Vịnh công chúa kinh ngạc.
" Đây là thực sự nga!" Nam Cung Tố Nhị bĩu môi khoe khoang: "Tạm thời đừng nói bản cung cùng bệ hạ đã lấy máu nhận thân, chỉ nói tiểu hoàng tử và bệ hạ tướng mạo giống nhau như đúc, liền có thể xác định tám chín phần, còn nữa, muội không biết Diễm phi cũng đã mang thai rồi sao?"
Tiêu Vịnh Nhi chấn động, bí mật thiên đại kinh người này khiến nàng nhất thời khó có thể sáng tỏ, lại nhìn Nam Cung Tố Nhị ánh mắt thành tâm thành ý và oa nhi cực kỳ tương tự Giang Ngọc, tâm tình bốn bề sóng dậy nói: "Ý của tỷ tỷ là...."
" Ý tứ của bản cung là, nếu như muội cũng muốn có một oa nhi, thì chịu khó tìm kẻ ngốc kia đi.
Bản cung cũng không cổ hủ đến mức giống như các oán phụ của hậu cung khác, ngược lại bản cung rất muốn hậu cung này náo nhiệt một chút, cũng để Tố Nhi có huynh đệ tỷ muội cùng hắn chơi đùa, dù sao cũng tốt hơn Nhị Nhi lúc nhỏ cô đơn tịch mịch một mình." Nam Cung Tố Nhị liếc nhìn Vịnh công chúa một cái, nghiền ngẫm nói.
Nam Cung Tố Nhị tất nhiên là có tính toán nhỏ nhặt của bản thân, nàng không phải thực sự muốn đẩy Giang Ngọc đến những cung khác, nhưng ngẫm lại lúc này Nam Cung Diễm cũng đã mang thai, còn nàng lại mới sinh không bao lâu, tiểu hoàng tử cần chiếu cố, không rảnh bận tâm đến cảm thụ của Giang Ngọc, mà so sánh giữa Vịnh công chúa và Đổng Thúy Trúc, vẫn là Vịnh công chúa nhìn thuận mắt hơn một chút, không giống Đổng Thúy Trúc xuất thân phong trần hiểu được quyến rũ câu hồn, có một khuôn mặt yêu tinh.
Không bằng ám chỉ Vịnh công chúa, để tránh Giang Ngọc không chịu nổi tịch mịch ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nam nữ thông ăn.