Sai Loạn Hồng Trần FULL


Xuân quang bốn phía phù dung trong trướng, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Lỏa.

Lỏa thân.

Thân thể đang vô cùng uyển chuyển.
Nam nhân thở hổn hển nặng nhọc, hắn ham muốn.

Nóng.

Thiêu.

Thân thể đắm chìm trong cám dỗ.

Thân thể người.

bên trong cơ thể, một lần rồi một lần hôn môi, đòi hỏi yêu cầu.
Nữ nhân quyến rũ đáp trả, nỗ lực thỏa mãn lòng tham của nam nhân kia!

Nữ nhân biểu tình thống khổ co quắp, làm giống như là chìm đắm trong nơi hoan ái vô tận, hưng trong khóe mắt lệ ngân từ lâu sớm đã đem phần bi thương đến tan nát cõi lòng không nghi ngờ gì lộ ra!
Nàng cố gắng đem ngọc thể của mình nằm trên nam nhân đang phát tiết, tưởng tượng thành phiêu dật nam tử ấy ~!
Các nàng ôn nhu hôn nhau, yêu.

Hai bên vỗ về lẫn nhau ~!
Các nàng thỏa thích triền miên, dựa sát vào nhau, nước.

Nhũ.

Đan vào nhau.

Dung hợp, kia nam tử tuấn mỹ sạch sẽ ánh mắt nồng nàn khiến nàng kích động, hưng phấn, tràn đầy mong đợi....
Nhưng, hết thảy huyễn tưởng tốt đẹp chính là trong nháy mắt mở đôi song nhãn, bị phá hủy đi!
Nam nhân dối trá trước mặt, bộ mặt tham lam khiến nàng buồn nôn, bất mãn!
Nàng khao khát nam tử sạch sẽ tuấn mỹ kia!
Nhưng chính mình một người dơ bẩn nhơ nhớp như thế này, đã làm cho nàng vô pháp thẳng thắn để đối mặt với người đó.
Nàng hiểu, nam tử như thế, chỉ có thân thể thuần khiết sạch sẽ cùng tâm linh, mới xứng đôi với hắn!
Chẳng biết, bên trong hỉ phòng đỏ rực kia, phải chăng cũng sắp có vũ xuân.

Tiêu triền.


Miên chi trung? ( mấy từ lóng này không dịch được)
Nữ nhân khẽ nhắm đôi mỹ đồng lại,hai tay nắm chặt nam nhân kia tự mình càng thâm nhập vào hơn nữa, một giọt lệ thủy không thể kìm nén từng giọt rơi xuống ~!
Tiếng động lớn ồn ào lộn xộn trong hầu phủ, cuối cùng lại yên lặng xuống.
Trong tân phòng đỏ thẫm Vĩnh Ninh công chúa hai mắt còn đang đẫm lệ khóc lóc, Đậu nhi nắm khăn hồng của công chúa lúng túng không biết làm thế nào, khẩn trương nói:
- Công chúa nên đội khăn hồng lên đi, một hồi phò mã gia trông thấy sẽ không thích!
Công chúa trừng Đậu nhi một cái, thút tha thút thít nói:
- Ai cho ngươi gọi hắn là phò mã, bổn công chúa cho ngươi gọi sao?
Đậu nhi cúi đầu, không dám nói thêm điều gì, nàng hiểu rõ tính tình của công chúa, chỉ lại lo lắng nhìn khăn hồng trong tay, đối với vận mệnh của công chúa vô cùng lo lắng.

Thật không biết nhân phẩm của phò mã kia rốt cuộc ra sao, tương lai có thể hảo hảo đối đãi với tiểu công chúa bốc đồng đáng thương này hay không a!
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nam tử yêu diễm thân mặc tân lang hỉ bào màu đỏ đi tới, Đậu nhi ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi đỏ mặt tim đập dồn dập!
Cái lần sự kiện hoa cầu do cấp bách nàng cũng chưa có tinh tế quan sát vị tiểu hầu gia kia, lúc này đây liếc mắt một cái Đậu nhi cũng thấy kinh sợ.
Trên đời sao lại có một nam nhân tuấn mỹ yêu dị như vậy, tại nơi tiên diễm hồng y làm nổi bật, kia quanh người đều tỏa ra yêu mị tà khí mê hoặc chúng sinh!
Nam nhân quét một tia nhìn Vĩnh Ninh công chúa còn đang ở trên giường khóc lóc nỉ non, lại quay đầu nhìn phía tiểu cung nữ trong phòng đang ngẩn ngơ nhìn mình, dịu dàng đối cung nữ ấy nói:
- Lui xuống đi, ta có thể chăm sóc công chúa!
Đậu nhi cuống quýt thu hồi vẻ mặt si ngốc kia, nàng minh bạch trong lúc này bản thân mình nên lui xuống, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu công chúa đang hoảng sợ, cuối cùng thức thời không thể làm gì khác hơn chậm rãi rời khỏi hỉ phòng, lại vì đôi tân nhân đóng cửa phòng lại.
Trong lòng Đậu nhi còn đang kinh hoàng, dung mạo nam tử kia đã khắc sâu trong đầu của nàng, trên đời làm sao lại có nam tử tuấn mỹ như thế.

Đậu nhi có phần thèm muốn nhìn trộm tân phòng tràn đầy cảnh xuân kia, liền tiêu sái xóa bỏ.
Giang Ngọc cười khẽ một tiếng, đi tới trước hỉ bàn thản nhiên rót đầy hai chén hỉ tửu, nghiêng đầu đối mỹ nhân trên giường nói:
- Công chúa không muốn cùng Giang Ngọc uống một chén rượu giao bôi sao?
Vĩnh Ninh cắn chặt hồng thần, trợn mắt nhìn chằm chằm hồng y nữ tử đang rót rượu kia, trong lòng tràn ngập hận ý.
Giang Ngọc cầm hai cái long phụng tửu bôi, khuôn mặt đầy tiếu ý hướng về phía mỹ nhân trên hỉ sàng, từng bước từng bước dường như cũng đã định liệu trước.
Nàng nhìn thấy được rõ ràng, trong mắt Vĩnh Ninh công chúa lộ ra sợ hãi cùng ý hận!
Lúc này nàng có thể cảm giác được thực ra cũng không muốn gả cho Giang Ngọc nàng, như vậy, hết thảy dễ dàng xử lý hơn nhiều rồi!
Giang Ngọc hiểu ý hướng phía công chúa cười nhạt ~!
Nhưng tiểu công chúa lúc này sao hiểu được tâm sự của Giang Ngọc, hiện tại nàng chỉ cảm thấy một bọn sắc lang, giống như sói đói tấn công con mồi hướng phía Vĩnh Ninh nàng đi tới, lòng nàng tràn đầy sợ hãi.
Nàng không muốn, nàng không muốn cùng nam nhân ác tâm kia hữu nhiễm, không được, người của nàng là của Phong ca ca, nàng không muốn bị gian thương ấy vấy bẩn! Nếu như vậy, bảo nàng sau này làm sao có mặt mũi nào tái kiến Phong ca ca của nàng a!
Vĩnh Ninh công chúa hoảng sợ nhìn nam tử trước mặt đang đi đến, khẩn trương lui lại một bên về phía sau.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Vĩnh Ninh công chúa sợ hãi hô lên:
- Ngươi không được qua đây, mau đi đi! Không được đến đây.
Vẻ mặt Giang Ngọc tà khí cười xấu xa, thầm nghĩ: Công chúa này cũng rất thú vị, không lẽ nàng nghĩ rằng ta thật sự muốn cùng nàng làm gì hay sao ~! Nghĩ thật buồn cười, không khỏi lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Muốn là cùng nàng hải hảo nói ra hết mọi sự tình, có lẽ là nàng sẽ không sợ nữa!
Liền hảo hảo mở miệng muốn cùng công chúa nói chuyện, không ngờ phía trước bỗng nhiên bay tới một cái gối, vừa vặn hướng vào mặt Giang Ngọc lao tới.
Giang Ngọc mang thân thể nhẹ nhàng, linh hoạt né được.
Nhưng, không ngờ cái gối lại bay đến đập vào hỉ bàn đỏ thẫm, trong lúc nhất thời toàn bộ rượu và thức ăn trên hỉ bàn đều bị đánh rớt xuống đầy mặt đất, kia hỉ chúc ( nến) đỏ rực cũng đồng thời rớt xuống đất, tắt hẳn!
Trong một lúc toàn bộ tân phòng, đều rơi vào một mảnh đen kịt!
Giang Ngọc nhíu mày, xoay mặt nhìn về hướng chỗ công chúa, thầm nghĩ: tính nết công chúa này quả thực quá mức điêu ngoa vô lý! Một chút cũng không khoan dung cho người khác, thật không biết nữ tử như thế này tương lai sẽ gả cho dạng người gì, nghĩ là người nọ cả đời cũng phải chịu đựng sự tức giận của điêu ngoa công chúa này!
Lúc này Vĩnh Ninh công chúa không nghĩ tới là hồng chúc trên bàn sẽ đột nhiên bị dập tắt, ở tại tân phòng không chút ánh sáng thì lại chỉ có hai người là nàng và sắc lang kia, trong lòng càng thêm sợ hãi, căng thẳng.
Cơ thể không thể tự chủ muốn xuống rời khỏi, nhưng vướng chân vào lan can giường, thoáng cái mất đi trọng tâm, không khỏi ngã về phía sau, trong miệng thất thanh kinh sợ kêu lên một tiếng!

Giang Ngọc đang suy nghĩ Vĩnh Ninh công chúa kia rốt cuộc là muốn làm gì, lúc này chợt nghe công chúa sợ hãi kêu lên một tiếng.
Giang Ngọc bất minh nguyên do, chẳng biết tiểu công chúa lại làm chuyện gì? Bước lên phía trước tìm phương hướng của công chúa, muốn kiểm tra rốt cuộc là thế nào!
Giang Ngọc trên hỉ giường bắt được cánh tay Vĩnh Ninh công chúa vội hỏi:
- Công chúa, làm sao vậy?
Vĩnh Ninh vừa mới đứng vững cước bộ, cũng không nghĩ cuối cùng lại bị nam nhân nắm lấy, tâm thần rối loạn, trong hoang mang lại rút ra chủy thủ giấu ở trong y phục, đâm về phía nam nhân ấy!
Giang Ngọc vốn không có phòng bị, lúc này chỉ thấy một đạo hàn quang* hiện ra trước mắt, phản ứng theo bản năng, giơ tay lên ngăn vật bất minh đang bay tới.
Trong khoảng thời gian ngắn tiên huyết tuôn ra, Giang Ngọc tức giận, công chúa này dĩ nhiên giấu hung khí muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
Trở tay đoạt chủy thủ trong tay công chúa, vứt sang bên cạnh.

Hai tay lại dùng lực đem đôi tay trần của tiểu công chúa đặt trên vách giường, đem khuôn mặt tức giận áp sát người gây sự kia, cả giận nói:
- Công chúa đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là mướn mưu sát chồng hay sao?
Công chúa còn chưa kịp phản ứng trước biến hóa trong nháy mắt này, thì phát hiện ra bản thân mình lại bị gian thương đặt ở trên giường, đôi tay nàng bị giữ chặt đến không động đậy được một chút nào!
Lúc này nàng sợ hãi nôn nóng, nam nhân kia dựa vào hết sức gần, gần đền ngay cả hô hấp cùng tim đập đều có thể cảm giác được!
Tim đập – không bình thường, bản thân tim đập dồn dập, lòng nàng lại kinh hoàng, nàng rất sợ, cuộc đời này nàng chưa từng sợ qua người nào như thế, nhưng nam nhân trưởng thành trước mắt lại khiến Vĩnh Ninh nàng sợ từ trong lòng ra đến bên ngoài!
Làm sao bây giờ, kết thúc rồi, cuộc đời Vĩnh Ninh nàng sẽ kết thúc như thế này!
Vĩnh Ninh co rúm lại, vì sợ hãi mà nàng khóc càng thêm dữ dội, Giang Ngọc cau mày, nàng không rõ vì sao nữ nhân lại đều thích khóc như vậy, nghĩ đến Giang Ngọc nàng từ nhỏ đến lớn vì cái gì lại chưa từng chảy qua một giọt lệ thủy?
Trong đình phía sau Giang phủ, Giang Trí Viễn thần sắc ảm đạm nhìn phía tân phòng ánh nến vừa dập tắt, nghĩ nơi đó hẳn là tràn đầy xuân sắc vô hạn!
Đột nhiên hắn không biết vì sao bản thân lại phản ứng, trong lòng hắn vì cái gì lại cảm giác cô đơn, chua chát chứ?
Trong lòng hắn rốt cuộc là làm sao vậy?
Chú thích:
một đạo hàn quang: ý chỉ 1 cái gì đó sắc bén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận