Hôm nay chính là đêm thất tịch mùng 7 tháng 7, tương truyền hôm nay Ngưu Lang và Chức Nữ được chim hỉ thước bắc cầu mới có thể mỗi năm gặp một lần.
Cổ thành Giang Nam trấn nhỏ phi thường nhộn nhịp, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa.
Rất nhiều tuấn nam mỹ nữ đi đến miếu nguyệt lão hy vọng tìm được mối lương duyên.
Chỉ có một thân ảnh mang vẻ cô độc lãnh đạm, đó chính là Giang Ngọc.
Giang Ngọc thực sự không ngờ ở đây lại đông đúc náo nhiệt như vậy, hắn kỳ thực phi thường muốn trở lại thư phòng của mình tiếp tục làm việc.
Công tử mua một cái hoa đăng đi, Giang Ngọc bị một nam hài gọi lại làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
Giang Ngọc nhìn ước chừng nam hài khoảng 13,1 4 tuổi nhiệt tâm vì hắn giới thiệu hoa đăng, liền mỉm cười móc ra một thỏi bạc, ở nơi đông người chọn một hoa đăng dệt nổi hình chim nhạn.
Hoa đăng dệt nổi chim nhạn kia thắp lên ánh sáng chiếu rọi thật có khác thần khí bất phàm, giống như chim ưng uy vũ bất khuất.
Nhưng liếc mắt một cái cũng chỉ có thể nhìn ra chỉ là chim nhạn cô độc mà thôi.
Nam hài được vẻ tươi cười của Giang Ngọc trấn tĩnh một chút, hắn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hòa ái như vậy, nam hài khẩn trương lắp ba lắp bắp hướng phía Giang Ngọc nói:
- Công tử, hôm nay, hôm nay, những đèn lồng được bán......!đều là một cặp, chúc công tử đêm nay có thể tìm được người lấy hoa đăng giống ngài chính là nhân duyên như ý!
Nói xong nam hài đỏ mặt cười hì hì.
Giang Ngọc cũng nở nụ cười, cũng không để tâm đến lời nam hài nói, tiếp tục đi về phía trước.
Ngày hôm nay Nhũ nương bảo hắn nên hảo hảo đi dạo trong lễ thất tịch, nàng biết nhũ nương thấy nàng quá mệt mỏi, muốn để nàng nghỉ ngơi một chút.
Nhiều năm qua đều như vậy bởi vì tiểu thiếu gia Giang Ngọc là người thừa thừa kế duy nhất của Giang gia đại phú hộ, từ nhỏ không ngừng học hỏi các loại học vấn khác nhau, tiếp nhận rất nhiều nan đề cùng khảo nghiệm.
Kỳ thực cũng có lúc nàng cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn học, nhưng nhìn khuôn mặt thương tâm bất an của nhũ nương, nàng cũng hảo cố gắng, không muốn để nhũ nương thất vọng tự trách bản thân mình.
Nàng có lúc cũng thấy khó hiểu, cuộc sống của những hài tử khác là như thế nào!
Mười hai tuổi nàng cùng phụ thân đến thăm nhà một bằng hữu lúc chơi cùng cùng hài tử ấy, phát hiện ra nàng và người khác có chỗ bất đồng.
Nhũ nương liền nói cho hắn nghe một bí mật trọng đại, hắn kỳ thực là nhi nữ!
Mà bí mật này đủ để làm toàn gia gánh chịu tai ương.
Nhìn nhũ nương khóc lóc, ăn năn! Giang Ngọc chỉ thấy đau lòng, cũng không có tức giận, kỳ thực nàng đã sớm quen với thân phận ấy.
Là nam hay nữ cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người trong nhà sống khỏe mạnh là được, mà bí mật này cũng chỉ có thể vĩnh viễn để một mình nàng biết.
Ai, nhìn những ngọn hoa đăng màu lam đầy đường, nơi nào sẽ có ngọn hoa đăng của nàng Giang Ngọc.
Buồn cười a buồn cười!
Giang Ngọc khổ sở cười, chậm rãi khoan thai đi về hướng viên đình giả sơn thưa thớt người.
Nơi này có một hồ nước, tại đây lá sen tràn khắp, liễu rủ thướt tha, ánh sáng từ ngọn hoa đăng khác rọi ra có khác nhất phàm vị đạo*.
- Tiểu thư ngươi nhìn xem hoa đăng của vị công tử kia và ngươi giống nhau!
Cách đó không xa trong một tiểu đình một đôi chủ tớ đang ngồi cùng nhau, vị tiểu thư kia tướng mạo thanh lệ, khí chất thoát tục bất phàm, mi phát* như thanh liễu*, nhãn thần như minh nguyệt soi rõ nhân hồn phách*.
Vị tiểu thư kia trông theo hướng ngón tay của nha hoàn, nhìn thấy một bạch y cẩm phục thiếu niên tay cầm hoa đăng dệt nổi chim nhạn đứng ở giả sơn chỗ đối diện hồ nước tựa hồ đang suy nghĩ.
Vị tiểu thư nọ nhìn thấy bạch y thiếu niên thì thần sắc mơ màng nhãn thần phiêu diêu bất định, nhịn không được cứ nhìn theo mấy lần.
Lúc này bạch y thiếu niên kia dương như cảm giác được có người nhìn hắn, liền nhìn phía bên kia, hai mắt chạm nhau.
Tiểu thư trong đình nhất thời khuôn mặt đỏ ửng, như một đóa mẫu hơn kiều diễm, cúi đầu.
Giang Ngọc nhìn thấy trong tiểu đình có hai nữ tử, trong tay cũng cầm hoa đăng chim nhạn, trong lòng minh bạch một......hai.....Nhẹ nhàng lắc đầu cười, xoay người muốn bỏ đi.
Nha hoàn trong đình trông thấy vị công tử kia bỏ đi vội vã hỏi:
- Xin hỏi danh tánh công tử?
Giang Ngọc đáp:
- Ta chỉ thị tùy ý tiêu khiển, quan quan giá ngọn đèn dầu.
Không muốn quấy rầy hai vị tiểu thư thanh tĩnh.
Nha hoàn kia vội nói:
- Công tử đi dạo đêm hội hoa đăng, chẳng lẽ không muốn tìm người có duyên.
- Tại hạ chỉ là tùy tiện đi một chút, cũng không nghĩ là tìm thứ gọi là nhân duyên như ý.
Hoa đăng này tặng cho tiểu thư.
Giang Ngọc đem hoa đăng đặt ở cạnh tiểu đình, liền xoay người bỏ đi.
Nha hoàn lắc đầu nhặt hoa đăng chim nhạn lên nói:
- Tiểu thư người này thực sự là quái nhân, nhiều người muốn gặp tiểu thư còn không được, hắn thật không biết điều.
Tiểu thư kia đỏ mặt nói với nha hoàn:
- Do ngươi lắm lời, để người ta chê cười rồi, cái tính lắm lời của ngươi như thế nào lại không bỏ! Chúng ta cũng như hắn, chỉ là tùy tiện đi dạo, Xuân Nhi có phải ngươi có ý với thư sinh thanh tú đó đúng không?
Nha hoàn xấu hổ đỏ mặt nói:
- Tiểu thư, ta nào có a!Chỉ là thấy người nọ lớn lên sạch sẽ dễ nhìn, y phục không tầm thường, lại cùng tiểu thư cầm đồng dạng hoa đăng, nói đúng là xứng đôi, vì vậy mới tò mò hỏi qua một chút.
Tiểu thư kia hướng nha hoàn trút một hơi, khí sắc càng thêm đỏ ửng tức giận nói:
- Cái gì xứng với không xứng, nha đầu kia, ngươi không nên nói lung tung, hôm nay chúng ta chỉ theo ca ca của ta ra ngoài du ngoạn, vốn cũng chỉ muốn ngắm hoa đăng, mấy lời này nếu để ca ca nghe được lại chê cười ta.
Ngươi mau đi xem ca ca ở đâu, vừa đến vùng sông nước Giang Nam này chúng ta cũng nên sớm quay về phủ nghỉ ngơi.
Bằng không ngày mai cũng không có tinh thần mà du ngoạn nơi khác.
Xuân Nhi rõ ràng không tình nguyện, vị tiểu thư kia nhìn theo hướng thiếu niên ban nãy đi không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nàng gọi Nam Cung Diễm là tiểu quận chúa của Bình Vương phủ, lần này cùng ca ca Nam Cung Phi ra ngoài làm việc, là nàng ngày ngày gặp phụ vương mà thiên cầu vạn khẳng.
Nàng lớn lên trong vương phủ chưa bao giờ ra khỏi môn phủ nửa bước, rất muốn ngắm nhìn thế giới muôn màu này trước khi xuất giá.
Chuyến đi này quả thực làm cho một quận chúa đại nhân chưa từng xuất môn như nàng quá mệt mỏi.
Nhưng ban nãy nhìn thấy bạch y thiếu niên cầm hoa đăng giống như người trong bức họa Nhất hồ thu thủy,thật thật khiến cho tâm trạng đảo lộn nhộn nhạo.
Nam Cung Diễm lắc đầu khẽ cười, tự cười bản thân mình như thế nào lại vừa nhìn người kia một cái tinh thần đã bị mê hoặc.
Lúc này Xuân Nhi cùng cẩm phục thanh sam nam tử đi tới, gọi Nam Cung Diễm nói:
- Diễm Nhi đã mệt rồi ư, vậy chúng ta nên hồi phủ.
Ngươi nói xem Giang Nam quả thực rất đẹp a~, ngay cả một lễ thất tịch cũng sinh động như vậy, ngay cả kinh thành cũng không bằng nơi này.
Nam tử thanh sam đang nói chính là tiểu vương gia Nam Cung Phi.
Trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, những thân ảnh dần dần biến mất.........
Chú thích:
nhất phàm vị đạo: hương vị phàm trần
mi phát: chân mày
thanh liễu: ý nói như lá liễu
nhân hồn phách: hồn phách con người.