Giang Ngọc vừa toàn lực xuất chưởng, lúc này tổn thương nội lực, chợt thấy lục y thích khách kia còn phát ra ám khí, hiện đã vô lực né tránh, lòng thầm nghĩ bất hảo.
Giang Trí Viễn mắt thấy ám khí nọ tập kích về phía Giang Ngọc, trong lòng cũng là vạn phần lo lắng, dưới tình thế cấp bách, cuối cùng xả thân bảo vệ một bên cơ thể Giang Ngọc, cùng ngã lộn về phía sau.
Chẳng ngờ tốc độ hơi chậm, rốt cuộc bị một cái ám khí tổn thương bả vai, nhất thời đau tận xương tủy, đau đớn không chịu được.
Thích khách nọ mặc dù nội lực tổn hại, nhưng khí thế ám khí này, lực đạo chẳng ngờ lại không giảm.
Giang Trí Viễn đau đến mồ hôi tuôn ra, nhưng cắn răng chống cơ thể dậy, nhìn phía Giang Ngọc được hắn bảo vệ trầm giọng nói:
- Gia, ngài, ngài không có chuyện gì chứ?
Giang Ngọc cau mày nhìn Giang Trí Viễn vẻ mặt trắng bệch, vội đáp:
- Ta không sao, Trí Viễn ngươi bị thương!
Giang Trí Viễn mạnh mẽ lắc đầu lên tiếng nói:
- Không có chuyện gì, cũng chẳng đáng lo, ngài không có sao là tốt rồi!
Giang Ngọc xem khí sắc của Giang Trí Viễn tái xanh mồ hôi chảy xuống, tự hiểu hắn thụ thương nghiêm trọng, trong lòng nhất thời muôn phần cảm động.
Vội đỡ Giang Trí Viễn dậy, sai người đem tới một chiếc mã xa trống, an bài đem Giang Trí Viễn vào trong, dự định muốn kiểm tra tình hình thương thế của hắn.
Bên trong xe ngựa sắc hoàng kim, Giang Trí Viễn toàn thân vô lực dựa sát vào thành xe chậm rãi ngồi xuống, hắn có thể cảm nhận được ám khí nhỏ bé kia tiến nhập vào cơ thể ở tại chỗ sâu trong kinh mạch của hắn từ từ di động.
Hắn muốn thử dùng nội công ép ngân châm ra khỏi cơ thể, nhưng thực chẳng lấy ra được chút sức lực.
Mỗi khi hắn muốn vận công đề khí, là lúc toàn thân lại giống như vạn con kiến gặp thức ăn như kim châm không chịu đựng nổi.
Giang Trí Viễn nhẹ nhàng nắm hai mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: thích khách kia ném ra ám khí thủ pháp quả thực rất cao, hoàn hảo bản thân đã hết sức xuất thủ ngăn trở, bằng không thì tính mệnh tiểu hầu gia lúc này đã nguy hiểm một sớm một chiều!
Xem dáng điệu của thích khách kia không giống như là loại trả thù, làm như một lòng chỉ muốn đưa tiểu hầu gia Giang Ngọc vào chỗ chết.
Giang Trí Viễn trái tim đang treo ở không trung, hắn nhất định cần phải nhanh một chút hảo đứng dậy, không thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho sự an toàn của gia.
Giang Trí Viễn lòng nóng như lửa đốt, hắn cắn răng chịu đựng đau đớn đến trùy tâm thứ cốt*, cứng rắn đề khí vận công muốn thử đem ngân châm ám khí kia ép ra khỏi cơ thể.
Không ngờ, Giang Trí Viễn tâm quá vội vàng hấp tấp, hiện tại gắng sức vô cùng hung mãnh, lồng ngực trong nháy mắt đình lại khí huyết.
Hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng não căng ra, thoáng chốc huyết mạch đảo lưu cuồn cuộn, trong miệng vị tanh mặn đau khổ, nhất thời phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể tê liệt ngả ngiêng sang một bên.
Lúc này Giang Ngọc bên ngoài sau khi đem người làm công an bài thỏa đáng, vén màn mã xa đi vào định xem thương tình Giang Trí Viễn.
Lại nhìn thấy Giang Trí Viễn miệng đang thổ tiên huyết, hôn mê bất tỉnh ở một bên.
Liền lo lắng tiến lên đỡ lấy cơ thể suy yếu trắng bệch kia, khẩn trương nói:
- Trí Viễn, ngươi cảm thấy thế nào?
Nói rồi vội vàng nắm lấy mạch bác của Giang Trí Viễn, bắt đầu kiểm tra tình hình thương thế của hắn.
Trước đây Giang Ngọc cũng tự bản thân nghiên cứu học qua một chút y thuật đơn giản, cũng là vì khi mình sinh bệnh dễ dàng thuận tiện.
Nàng xem mạch tượng hư hư nhược nhược lúc ẩn lúc hiện, tự biết là tình trạng nguy hiểm vô cùng, nghĩ là ám khí kia đã nhanh chóng đi vào trong mạch máu của Giang Trí Viễn, nếu như ngân châm kia chạy đến được tâm mạch của hắn, suy đoán rằng sinh mệnh kia cũng liền ngừng lại ~!
Nhất thời Giang Ngọc sốt ruột không ngừng, vội vàng đề khí vận công giúp hắn ép ngân châm ra.
Chỉ tiếc chân khí của Giang Ngọc nàng đã còn lại rất ít không đủ, nhưng nàng vẫn là không quản mọi thứ muốn thử cứu hắn lại.
Người kia chính là giống như thủ túc của Giang Ngọc nàng, như là huynh đệ, đó là trợ thủ đắc lực của Giang Ngọc, là người mà Giang Ngọc nàng không thể thiếu.
Cả đời này người đáng giá được Giang Ngọc tín nhiệm cũng chẳng nhiều, nhưng Giang Trí Viễn cũng xem là một người.
Nàng hoàn toàn yên tâm đem sự tình quan trọng của Giang phủ toàn bộ giao cho hắn xử lý, hắn là tâm phúc trung thành nhất của nàng.
Trên trán Giang Ngọc chảy ra một giọt mồ hôi, thế này không thể tập trung khởi toàn bộ nội công, thử đồng thời giải khai kinh mạch của Giang Trí Viễn đã bị ngân châm tắt nghẽn, nàng muốn thử đem ám khí chết tiệt kia ép ra khỏi cơ thể hắn.
Đây đúng làm một chiêu hung hiểm, nếu như chuẩn bị không tốt, suy đoán là một thân công lực Giang Ngọc nàng cũng theo đó mà phế bỏ ~!
Nhưng vì Giang Trí Viễn, Giang Ngọc nàng cũng muốn cùng lão Thiên đọ sức một trận, bởi vì chỉ bằng Giang Trí Viễn người này, cũng đáng được Giang Ngọc nàng vì hắn liều lĩnh thử một chút nguy hiểm.
Vì rằng nàng biết rõ, có bỏ ra kinh phí mới có hồi báo tương ứng ~! Nếu như muốn Giang Ngọc nàng lại rèn luyện ra một vị trung thành, khôn khéo như vậy vừa có khả năng làm ái tương sau này, nghĩ là sẽ không quá dễ dàng rồi ~!
Giang Ngọc suy nghĩ hơn thế, lập tức ngưng thần nín thở, cường ngạnh chậm rãi tập trung khởi khí thần trong đan điền, trong giây lát đem một khối khí hỏa trong cơ thể trực tiếp đẩy vào trong cơ thể Giang Trí Viễn, chỉ thấy một đạo ngân quang từ trong lòng bàn tay Giang Trí Viễn đột nhiên thoát ra, thẳng bắn vào trên vách gỗ của mã xa.
Giang Trí Viễn kêu lên một tiếng, lại thổ ra một ngụm tiên huyết, hắn khí sắc thanh bạch người đầy mồ hôi, tê liệt ngã vào trong ngực Giang Ngọc, hôn mê đi.
Giang Ngọc nhất thời cưỡng bức công lực, dụng công quá sức, bất ngờ một ngụm muộn khí dâng lên, thổ ra một ngụm tiên huyết.
Cũng may hai người cùng vượt qua một cửa hung hiểm, hiện đều đã không còn cái gì đại chướng ngại nữa, tâm Giang Ngọc cũng quả thực hạ xuống đáy.
Tế Vũ lo lắng canh giữ bên ngoài mã xa, không dám tùy tiện đi vào trong quấy rầy, nhưng lúc này cũng là lo lắng cho thương tình của Giang Trí Viễn, liền nhịn không được nhẹ giọng quay vào bên trong xe nói:
- Gia, có cần Tế Vũ đến hỗ trợ không?
Giang Ngọc khẽ kéo tay áo lau đi vết máu bên khóe môi, thở một hơi thật dài đáp:
- Không cần, hiện đã không còn đáng ngại, các ngươi bảo vệ tốt quận chúa và công chúa quan trọng hơn.
Nàng có điểm sợ là thích khách kia sẽ quay trở lại, nhưng suy đoán là hắn cũng thụ thương không nhẹ, nhất thời nửa khắc hẳn là không dám tùy tiện hành động.
Giang Ngọc chậm rãi cúi đầu nhìn nam nhân tiều tụy yếu ớt trong ngực, trong lòng một mảnh cảm động, nếu như không phải hắn thề sống chết bảo hộ nàng, chắc chắn lúc này nàng cũng sẽ không an toàn ở đây như vậy.
Giang Ngọc chợt thấy chỗ cánh tay Giang Trí Viễn một mảnh đỏ thẫm, thầm nghĩ: có thể là khi vận công động đến chỗ vết thương, vội vàng muốn cởi bỏ y sam của Giang Trí Viễn kiểm tra thương tình.
Lúc này Giang Trí Viễn dần dần khôi phục lại ý thức, mệt mỏi mở hai mắt.
Đã thấy bản thân đang nằm trong lòng ngực tiểu hầu gia Giang Ngọc, hiện tại Giang Ngọc đang cởi sam y của hắn, trong lòng liền khẩn trương vạn phần, vội đưa tay ngăn cản, bối rối nói:
- Gia, không cần làm phiền ngài, Trí Viễn tự mình điều tức một chút là có thể chuyển biến tốt được!
Giang Ngọc nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ đang ngăn cản của Giang Trí Viễn trở lại.
uy nghiêm nói:
- Cẩn thận nằm xuống, để ta kiểm tra vết thương một chút, ngươi là vì cứu bổn hầu mà chịu trọng thương bổn hầu sao có thể bỏ mặc!
Giang Trí Viễn ngơ ngác nhìn Giang Ngọc kia đang ôm hắn, hắn chưa bao giờ như vậy gần gũi cùng nàng đối mặt qua.
Tâm tư hắn không ngừng kinh hoàng, khẽ thở dốc đáp:
- Tính mệnh thuộc hạ cũng là gia cho, vì gia cống hiến theo lẽ thường là nên làm, gia không cần tưởng nhớ ở trong lòng!
Giang Ngọc thích lòng dạ ngay thẳng của hắn, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắc y nam tử gầy gò yếu ớt kia, cười nói:
- Vậy bổn hầu quan tâm thuộc hạ cùng là đương nhiên!
Giang Ngọc cười nhẹ, nam nhân này cũng đầy thẹn thùng, nghĩ Giang Ngọc nàng một nữ tử cũng không ngại ngùng, hắn là một đại nam nhân, nhưng lại giống như là sợ bị người ăn tươi đích thực khẩn trương, quái lạ!
Thân thể nam nhân Giang Ngọc nàng cũng không phải chưa từng thấy qua, có cái gì ghê gớm chứ, cáp, lúc này nàng xem dáng điệu bối rối của nam nhân trong ngực, thực sự là buồn cười!
Giang Ngọc lắc đầu khẽ cười, bá đạo đem hắc y bên ngoài của Giang Trí Viễn cùng nội sam bạch sắc bên trong nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra bả vai trắng nõn không ngừng chảy máu.
Kia là chỗ bị ám khí cứng rắn bắn vào, cũng thật không bình thường, vết thương rất nhỏ, vốn không phải chảy ra nhiều máu đến như vậy, thật không biết thích khách kia rốt cuộc là ai? Công thực không tầm thường như thế!
Giang Ngọc nhíu mày, tức khắc phong bế lại mấy chỗ huyệt đạo của Giang Trí Viễn, trước tiên ngăn cản tiên huyết lại từ giữa lỗ châm nhỏ kia liên tục không ngừng chảy ra, sau đó lại dùng vải gạt nhẹ lau sạch vết thương.
Trong lòng thầm vui mừng nói: hoàn hảo ngân châm không có độc, bằng không nhất định sẽ chết!
Giang Ngọc sau khi xử lý tốt vết thương, lại dự tính muốn kiểm tra vị trí khác của Giang Trí Viễn có khác thường hay không.
Nhãn thần từ từ đưa xuống, lại phát hiện trên người Giang Trí Viễn thế nào lại quấn một tầng bạch bố dày, bạch bố kia tựa như quen thuộc, là giống như nhiều năm trước đây nàng đã dùng chính là như hung y của nữ tử quấn ngực, chăm chú dán tại bộ ngực trên người Giang Trí Viễn.
Trong lòng Giang Ngọc phi thường kích động nhìn vào Giang Trí Viễn, đôi mắt từ từ chớp chớp, vẻ mặt cũng là trở nên càng ngày càng khó coi.
Chỉ thấy Giang Trí Viễn lúc này nhắm mắt cau mày không nói gì, sắc mặt đỏ ửng không chịu được.
Giang Ngọc trong lòng hỗn loạn cuồn cuộn, hắn, hắn, không có khả năng, thế nào lại!.
Giang Ngọc giả vờ trấn tĩnh, khẽ đem y phục Giang Trí Viễn thu về, mặc lại trên người hắn, kéo sát khuôn mặt hắn lại, nghi ngờ nhìn cộng sự luôn luôn cùng nàng làm việc gần hơn mười năm chính là Giang Trí Viễn, băng lãnh nói:
- Trí Viễn có chuyện lừa dối Giang Ngọc ta phải không?
Giang Trí Viễn trong lòng khẽ động, dự tính muốn chống đỡ cơ thể vốn đã suy yếu không chịu đựng nổi dậy, cũng không ngờ lại bị Giang Ngọc chặn ngang kéo trở lại trong ngực nàng, kéo gần khoảng cách hai bên, Giang Ngọc phẫn nộ nhìn chằm chằm Giang Trí Viễn nói:
- Trí Viễn, muốn đứng dậy đi đâu?
Giang Trí Viễn vội vàng mở đôi mắt, nhìn lên cặp mắt lúc này đã mang hỏa kia, sau đó minh bạch nàng biết được toàn bộ rồi.
Hiện tại giấy không gói được lửa, hắn cúi đầu không dám nhìn lại về phía nàng, bi thương đáp:
- Trí Viễn tự biết có tội, che giấu thân phận, xin gia xử lý!
Giang Trí Viễn phập phồng trong lòng, chuyện này không nên xảy ra, cuối cùng đã xảy ra, thân phận của hắn cuối cùng bị nàng phát hiện!
Giang Ngọc cười khẽ có chút cay đắng, nghĩ là Giang Ngọc nàng lúc nào cũng tự phụ thông minh nhạy bén, cũng không nghĩ, bị thân tín bên cạnh lừa dối gần mười năm, suy nghĩ Giang Trí Viễn kia lại là một thân nữ nhi!
Loại sự tình nực cười này nếu như truyền ra ngoài, Giang Ngọc nàng sợ là sẽ mất hết thể diện đi!
Giang Ngọc tức giận ôm lấy cơ thể vốn đã vô cùng suy yếu kia, thình lình dùng tay nâng hàm Giang Trí Viễn đang cúi đầu không nói lên, tay kia nhanh chóng chế ngự mạch màu ở cổ của hắn, trầm giọng âm trầm cúi đầu hỏi:
- Nói, ngươi trà trộn vào Giang Đô hầu phủ ta lâu như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Nàng sao có thể không sợ, nhớ đến nàng nhiều năm qua đại thể đã đem tất cả bí mật của Giang Đô hầu phủ đều giao đến tay nàng ấy, nếu như nói Giang Trí Viễn nàng có mưu đồ khác, vậy Giang Đô hầu phủ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, có thể nghĩ, sẽ là bao nhiêu kinh khủng!
Giang Trí Viễn lẳng lặng nhịn Giang Ngọc đã không ngừng cuồng nộ, nàng minh bạch nàng ta đang phẫn nộ cái gì, nàng biết nàng ấy sợ chính là điều gì!.
Chú thích:
trùy tâm thứ cốt: đau đến vô cùng.