Bên trong mã xa ở trên giường, Giang Ngọc đang nhắm mắt nằm nghiêng người, hai tay ôn nhu.
Xoa nhẹ một ngọc thủ xinh xắn trong suốt trơn nhẵn.
Xúc cảm kia làm nàng dễ chịu, yêu thích, trong lòng cũng dâng lên ấm ấm nóng nóng.
Nam Cung Diễm đỏ mặt, mặc cho nam tử cứ nhẹ vuốt, tay phải đã đỏ ửng bất kham.
Tay trái lại thuận theo, vì nam tử kia đút một miếng cơm với thịt thanh hương, lo lắng hỏi:
- Ngọc ca ca thương thế thực sự không nặng ư? Khí sắc của ngươi thực rất trắng, Diễm nhi trong lòng thật là rất không an tâm a~!
Giang Ngọc nhẹ mở đôi mắt, nhìn mỹ nhân thanh tú ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Đã nói chẳng đáng lo rồi, Diễm nhi đừng lo lắng quá, ngươi không thấy ta có thể ăn có thể ngủ sao, Diễm nhi nếu thực sự là lo lắng, thì chỉ cần vĩnh viễn đi cùng Ngọc nhi thì được rồi.
Có ngươi ở đây, Ngọc ca ca có tổn thương gì đều lành hết!
Dứt lời, kia một đôi mắt hắc lượng, yêu mị nhìn vào mỹ đồng của Diễm nhi, nhẹ nhàng nâng lên một tay hướng về phía Diễm nhi xoa nhẹ trên dung mạo xinh đẹp đó.
Nam Cung Diễm nhìn người nọ động tác yêu mị biết nàng nghĩ muốn như thế nào, khí sắc liền ửng đỏ nhu thuận nhắm hai mắt lại, tư thái chậm rãi cúi xuống, dự tính muốn để nam tử kia thực hiện được ý đồ.
Đương lúc hai người kia vui vẻ đôi môi nóng lòng muốn hôn chạm nhau, là lúc cánh cửa mã xa liêm lại chẳng ngờ bị người khác đẩy ra.
Giang Trí Viễn không đúng lúc ngây ngốc xông vào, ngẩng đầu không nghĩ là trông thấy hình ảnh ám muội như thế, nhất thời ở bên mép cửa không biết nên phản ứng như thế nào.
Giang Ngọc cau mày trong lòng tức giận: chẳng biết người phương nào như thế phá hủy hưng sự của nàng, liền quay đầu nhanh về chỗ cửa, đã thấy Giang Trí Viễn vẻ mặt đỏ bừng mà ngây ngốc đừng ở đó, Giang Ngọc thâm trầm cười nói:
- Trí Viễn? Chuyện gì?
Giang Trí Viễn tự biết vừa nãy xem thời gian thì không sai biệt lắm, vội vã muốn hoán dược cho hầu gia, hành sự quá mức lỗ mãng, trông thấy chuyện không nên thấy, vội vội vàng vàng cúi đầu, đỏ mặt đáp:
- Gia, ngài, ngài đến lúc phải hoán dược rồi ~!
Giang Ngọc thu hồi thần sắc, quay đầu nhìn Nam Cung Diễm đôi má ửng đỏ kia, ôn nhu nói:
- Diễm nhi tránh đi một chút, để Trí Viễn hoán dược khác cho Ngọc nhi!
Nam Cung Diễm vội vàng gật đầu đáp lời, hết sức ngượng ngùng đứng dậy, bước nhanh đi ra khỏi mã xa.
Sắc mặt Giang Ngọc ám trầm lại, nói:
- Trí Viễn qua đây đi!
Giang Trí Viễn ổn định lại thần sắc, xấu hổ đi đến chỗ Giang Ngọc, trong lòng muôn vàn nghi vấn, nàng có chút mơ hồ, hầu gia không phải, không phải là nữ tử hay sao? Vì sao lại, lại cùng quận chúa các nàng!.
Bề ngoài Giang Trí Viễn bình tĩnh vì Giang Ngọc cởi y sam, dáng người như ngọc trắng như tuyết lại một lần nữa bày ra trước mặt của nàng.
Nàng nhẹ nhàng đem miên bố nhiễm huyết kia mở ra, vết thương sau lưng thật đáng sợ.
Mồ hôi trên mặt Giang Ngọc từ từ nhiều hơn, biểu tình của nàng thống khổ nói:
- Trí Viễn, có chuyện muốn hỏi bổn hầu gia phải không?
Giang Trí Viễn như trước vẫn cung kính nói:
- Chuyện riêng của hầu gia, Trí Viễn không dám nhiều chuyện!
Giang Ngọc khẽ cười:
- Ngươi có phải là cảm thấy bổn hầu gia rất khiến người khác ghét bỏ không, bản thân rõ ràng là một nữ tử, nhưng lại yêu một người cùng mình đồng dạng là nữ tử!
Giang Trí Viễn cẩn cẩn dực dực, vì Giang Ngọc thượng dược.
Lúc này nghe được lời ấy của Giang Ngọc, trong lòng cũng là vô cùng rối bời, mở miệng khẽ đáp:
- Bất luận gia là nam nhân cũng được, là nữ nhân cũng được, gia trong ý nghĩ của Trí Viễn cho tới bây giờ đều là hoàn mỹ! Trí Viễn chưa hề cảm thấy gia đáng ghét, gia trước sau ở trong suy nghĩ của Trí Viễn đều là vương giả đỉnh thiên lập địa, là anh hùng.
Giang Trí Viễn chậm rãi đem dược bố mới sạch một lần nữa cố định kỹ, lại yếu ớt nói:
- Trí Viễn cho rằng chỉ cần lưỡng tình tương duyệt*, cũng chẳng phân biệt gì là nam, nữ! Miễn là yêu nhau, hiểu nhau là tốt rồi!
Giang Ngọc nghe Giang Trí Viễn nói rồi, trong lòng đã lan ra một tia kinh hỉ, ngẩng đầu đối đôi mắt hắc lượng của Giang Trí Viễn, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh nói:
- Nga, Trí Viễn thực sự là nghĩ như vậy sao?
Giang Trí Viễn bị mỹ đồng trong suốt kia nhìn chăm chú nên trống ngực có phần đập nhanh, bối rối hai mắt nhìn qua chỗ khác nói:
- Lời của Trí Viễn, đều là lời xuất phát từ đáy lòng! Tuyệt không giả dối!
Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn kia vẻ mặt đỏ ửng, khe khẽ thở dài:
- Nếu như Diễm nhi cũng giống Trí Viễn nghĩ như vậy thì tốt rồi!
Giang Trí Viễn kinh ngạc nhìn phía Giang Ngọc đang cảm thán, cả kinh đáp:
- Lời nói của gia ý tứ là, quận chúa đại nhân chưa biết được người, người!.
Giang Ngọc lắc đầu cười nói:
- Sớm muộn cũng sẽ biết thôi, ta nhất sẽ nói với nàng!
Nói rồi lại đem khuôn mặt tuấn tú mỹ lệ kia, ôn nhu dựa đầu lên vai Giang Trí Viễn, dịu dàng nói:
- Bất luận nàng có thể tiếp nhận ta thế này hay không, ta đều như thế vẫn yêu nàng!
Giang Trí Viễn chưa từng thấy qua Giang Ngọc như vậy, nàng đã giống như một con tiểu miêu bị thụ thương, kêu meo meo, khiến nàng trong lòng không ngừng yêu thương.
Đó là Giang Ngọc nàng chưa từng tưởng tượng qua, từ lúc nàng biết được thân phận thực sự của Giang Ngọc, nàng ấy trong suy nghĩ của nàng cảm thấy thay đổi rất nhiều.
Đã có một thời gian, Giang Trí Viễn nàng cảm nhận được Giang Ngọc kia giống như là một vị thần, đối với Giang Trí Viễn nàng mà nói là giống như Thiên, giống Địa, nàng không thể kháng cự, đều là khiến cho nàng cả đời không cầm nổi lòng phải quỳ lễ, phải tận hiến!
Hiện tại, Giang Ngọc trước mặt nàng đây kiều nhutự thủy, rồi lại như vậy thâm nhập vào nội tâm Giang Trí Viễn nàng, kia một cái nhăn mày một nụ cười, từng câu từng chữ, đều khiến cho nàng muốn yêu mến sinh ra từ nội tâm, thủ hộ, thậm chí có chút muốn chính mình có được nàng?
Nàng không hiểu đó là cảm giác gì, hay là trong một lúc không tiếp nhận được vì nguyên nhân nào đó mà tạo thành kết quả như vậy???
Nghĩ rằng bất luận là ai cũng không tiếp nhận được, một người trong lòng âm thầm yêu thương một nam nhân gần mười năm, đột nhiên trong một đêm lại phát hiện hắn là một nữ nhân cáp, hí kịch biến hóa thay đổi như thế, đoán rằng đều giống như nàng mù mịt không thể xử lý chứ ~!
Giang Trí Viễn không kìm nén nổi tình cảm ôm lấy mỹ nhân trong ngực, nhẹ giọng an ủi nàng:
- Gia không cần lo lắng, Trí Viễn tin tưởng quận chúa cũng hiểu được sẽ chấp nhận, gia là một người đáng để yêu.
Trí Viễn, Trí Viễn cũng vĩnh viễn thủ hộ gia, đi theo gia!
Giang Trí Viễn lòng đầy yêu thương và nhiệt huyết, đôi tay vốn ôm chặt càng chặt mấy phần, như là sợ mỹ nhân gầy yếu trong lòng ngực như là chạy mất.
Giang Ngọc cảm thụ được cái ôm gắt gao khác thường kia, khẽ nhíu mày, giương mắt lên nhìn Giang Trí Viễn kia ôm chặt lấy mình.
Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, một tia hỏa hoa hiện lên, Giang Trí Viễn mê tình nhìn dung nhan tuấn mỹ trắng ngần nọ.
Đó là nhân nhi nàng yêu suốt chín năm a~! Kia vẫn là người Giang Trí Viễn nàng muốn toàn tâm thủ hộ a~!
Mà lúc này lại là hết sức thân cận như vậy, kia đôi mắt đen trước mặt trong suốt long lanh, thực sự là một loại mê người khác, nàng từ từ cúi trán xuống, say mê nhẹ nhàng vuốt trên khuôn mặt của mỹ nhân trong ngực, tim của nàng đập rất nhanh, nàng hoàn toàn chẳng biết mình đang làm cái gì, chỉ là bản năng muốn đến hôn lên mỹ nhan trong lòng.
Giang Ngọc kinh sợ, nàng ngơ ngác mặc cho người từng là hộ thủ trung thành yêu thích dùng môi hôn mình, trong đầu của nàng đều là một mảnh trống rỗng, đây chuyển biến trong nháy mắt, cũng là khiến cho nàng vô pháp chịu đựng.
Trên mã xa ám muội, chỉ thấy nam tử hắc y anh tuấn nọ, ôm một vị bạch sam bán lỏa đích thực yêu mị nam tử, đang nhiệt tình hôn nhau.
Suy đoán là cho dù là ai cũng không dự đoán được, kỳ thực các nàng đều là thuyền quyên như nhau a~!
Kia hai nhu thần* nhẹ nhàng quấn lấy, lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp mà mỹ lệ, các nàng đều là trang phục nam tử như nhau, tuấn mỹ như nhau, anh tư hiên ngang như nhau, lúc nàng lại đều triền miên phỉ trắc*.
Yêu, tổn thương, đau thương, hận, thật ra đến sau cùng chẳng phải là vướng mắc mơ hồ giống nhau sao?
Tội gì chứ? Đến không bằng như các nàng, tương hỗ dựa sát vào nhau có tình yêu, thôi!
Giang Ngọc nhắm đôi mắt lại, chậm rãi đáp trả một chút, kia đối với nàng mà nói là không giống là hôn, nàng không nói được rõ ràng, nhưng lại cũng không hề chán ghét.
Giang Trí Viễn nhẹ nhàng đưa tay luồn vào trong y sam của Giang Ngọc, cẩn thận mà chạm vào làn da mềm mại trơn nhẵn, lạnh giá kia.
Kia giống như một loại châu báu nàng rất vất vả mới đạt được, trong lòng tràn ngập yêu mến cùng kích động.
- Gia, Khinh Phong có việc bẩm báo!
Bên ngoài mã xa, Khinh Phong chẳng biết mình đến quấy rầy, ra làm sao một phen mỹ sự, ngây ngốc đối vào bên trong mã xa bẩm báo.
Giang Trí Viễn bị thanh âm của Khinh Phong thoáng chốc giật mình, khẽ lấy ra cái lưỡi đang thăm dò, xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu nhìn bảo bối mỹ nhân ngả ở trong lòng ngực.
Giang Ngọc chậm rãi mở đôi mắt mê vụ kia, nghiền ngẫm nhìn hắc y nam tử kia, thở gấp cười nói:
- Cáp ~, Trí Viễn thủ pháp chữa thương thực sự là hiểu biết càng ngày càng cao! Giang Ngọc thật là xem thường ngươi rồi!
Giang Trí Viễn khí sắc một mảnh đỏ ửng, hấp tấp buông Giang Ngọc trong ngực ra, vì nàng sửa lại tốt y sam, sau đó vội đứng dậy quỳ xuống e thẹn nói:
- Gia, xin ngài thứ tội cho, Trí Viễn, Trí Viễn ban nãy, thuộc hạ, ta!.
Giang Ngọc khẽ nhìn lướt qua Giang Trí Viễn ki đang cúi đầu nhận tội, hoảng loạn quỳ xuống thỉnh tội, lắc đầu cười trầm giọng đáp:
- Vừa rồi lá gan lớn như vậy, giờ đây nhưng lại bị hù dọa thành thế này, Trí Viễn ngươi thật là thú vị.
Dứt lời lại lười biếng nhẹ nằm xuống, diện vô biểu tình nói:
- Mau đi ra xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Giang Trí Viễn cúi đầu đáp lời, rất nhanh lẩn đi khỏi trong mã xa mệnh lệnh kia khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Nàng chẳng biết bản thân ra sao làm ra chuyện vô sỉ như thế?
Nàng chỉ nhớ rõ Giang Ngọc trong ngực, xinh đẹp khả ái, lại nhịn không được muốn đến hôn tiếp một cái!
Bản thân thế nào lại trở nên lớn mật như vậy, bản thân không phải vốn là yêu Giang Ngọc nam tử sao?
Vì sao lúc này lại đối với Giang Ngọc nữ tử thiên kiều bá mị này, tâm động không ngừng chứ?
Nàng có chút say mê vội vàng bất kham, đây là tình cảm ra sao?
Lẽ nào thực sự có thể vượt qua giới hạn giữa nam nữ mà yêu ư?
Vậy muốn nàng thế nào mà yêu chứ?
Nàng thật là càng ngày càng không hiểu bản thân mình rồi!.
Giang Trí Viễn từ trong mã xa vội vàng đi tới, biểu tình không tự nhiên nhìn Khinh Phong, trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Khinh Phong rất ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Giang Trí Viễn, cười đáp:
- Đại ca, khuôn mặt của ngươi thế nào lại đỏ như vậy a? Bên trong mã xa rất nóng sao?
Giang Trí Viễn trừng mắt liếc Khinh Phong bất minh nguyên do kia, băng lãnh nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau?
Khinh Phong thấy Giang Trí Viễn tức giận, trong lòng tự hiểu nhiều lời, liền thu hồi tiếu ý, cung kinh đáp trả:
- Ban nãy Tế Vũ đi đầu ở phía trước thăm dò một vòng, trong lúc tình cờ cứu được một vị nữ tử bị một đám ác nhân lăng nhục, nàng kia thụ thương không nhẹ, mới vừa được công chúa và quận chúa ở trong một chiếc mã xa chăm sóc.
Giang Trí Viễn cau mày, nhìn Khinh Phong, phẫn nộ nói:
- Nữ tử? Hoang sơn dã lĩnh này, ở đâu chạy đến một nữ tử? Các ngươi sao có thể hồ đồ như vậy! Chẳng lẽ không sợ có mưu kế gì hay sao chứ?
Khinh Phong vừa nghe, trong lòng cũng thầm nghĩ bất hảo, vội vàng chấp tay nói:
- Thuộc hạ cũng sợ có vấn đề gì, nhưng quận chúa và công chúa thấy thảm thương tội nghiệp, kiên quyết bảo thuộc hạ bố trí một chỗ ở trên xe để trị liệu,Khinh Phong cũng không biết nên xử lý thế nào, mới phải đi gặp gia và đại ca bẩm báo việc này!
Giang Trí Viễn khí sắc ám trầm, vội khẩn cấp bảo Khinh Phong dẫn đến chỗ mã xa sắp đặt nữ tử xa lạ kia bước đến.
Chú thích:
lưỡng tình tương duyệt: hạnh phúc bên nhau
nhu thần: môi mềm
triền miên phỉ trắc: sầu triền miên.