Lưu Sương vẫn còn nhớ lần trước ở "Thính Phong Uyển", tâm tình vô cùng thất vọng cô đơn. Lần này phải quay lại nơi đấy, đáy lòng chẳng có nổi một tia đau thương, ngược lại còn bình tĩnh một cách kỳ quái. Có lẽ, đúng là nàng không có hy vọng rời xa Bách Lý Hàn.
Bách Lý Hàn không làm khó dễ Lưu Sương, ý tứ của hắn, chỉ có giam lỏng Lưu Sương, để nàng không thể câu dẫn đứa em trai chưa trưởng thành của hắn là Ngũ đệ, chỉ có như thế mà thôi. Cho nên, hắn rất tử tế phái thị vệ đến chỗ trọ của Lưu Sương, đem về Vương phủ tất cả đồ đạc của Lưu Sương, kể cả nha hoàn của Lưu Sương là Hồng Ngẫu. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hồng Ngẫu tất nhiên là không thể ngờ tiểu thư nhà mình vào cung một chuyến, trở về lại trở thành Trữ Vương phi như cũ, cực kỳ kinh ngạc. Lưu Sương không có ý tứ muốn kể chuyện Hồng Ngẫu chỉ có thể cuốc đất trồng cây thuốc.
Những lúc nhàn rỗi vô sự, từ sáng sớm Lưu Sương đã đến chỗ mama lo việc trồng cây mượn cuốc xẻng."Thính Phong Uyển" vốn không có cây cỏ gì, trừ cây quế cổ thụ và mấy trăm gốc trúc thúy. Lưu Sương liền chọn một tảng đá lớn giữa sân, xắn tay áo, bắt đầu cuốc đất.
Hôm nay trời trong nắng chiếu, có mấy đám mây lờ lững trôi, như một người có tâm sự. Ánh nắng ôn nhu chiếu lên người nàng, nhìn Lưu Sương vô cùng điềm tĩnh và dịu dàng.
Hồng Ngẫu xông lên muốn giàng lấy cái xẻng, Lưu Sương thản nhiên cười nói: "Nơi này không cần ngươi hỗ trợ, ngươi dọn dẹp trong phòng đi, chúng ta còn phải ở đây lâu, chung quy không thể để kẻ khác chê cười chủ tớ ta lôi thôi."
Hồng Ngẫu biết tính tình tiểu thư nhà mình, đành phải buông tay, suy nghĩ một chút rồi về phòng dọn dẹp.
Mặt trời dần nóng bỏng, còn chưa đến giờ thìn (7h-9h), đã nóng chảy mồ hôi, Lưu Sương xắn tay áo lên, nhất quyết phải cuốc hết khoảnh này. Lát nữa sẽ nhờ người gánh hộ hai thùng nước, tưới xong là có thể gieo hạt.
Lưu Sương móc khăn tay ra, lau mồ hôi, đột nhiên, không hiểu sao mà thấy lạnh sống lưng, có cảm giác có người đang đứng sau lưng nhìn nàng.
Chậm rãi quay đầu, dưới cửa tròn của"Thính Phong Uyển" , là một bóng hình quen thuộc, chiếm hết tầm mắt của nàng.
Hắn rất thản nhiên đứng dưới tàng cây quế, nét mặt vẫn duy trì vẻ điềm đạm bình tĩnh từ trước tới nay, làm như vô tình không thèm nhìn nàng.
Nhìn dáng điệu của hắn, chắc không phải là vừa mới tới, Lưu Sương chỉ hận chính mình tại sao bây giờ mới nhận ra. Nhưng mà dù gì đây cũng là phủ của hắn, muốn gặp hắn đương nhiên không dễ nhưng muốn trốn hắn thì quyết là càng khó khăn hơn. Lưu Sương dứt khoát hờ hững với hắn, tiếp tục công việc cuốc đất của nàng.
"Ai cho phép ngươi cuốc đất ở chỗ này?" Bách Lý Hàn gằn giọng nói từng câu từng chữ, thanh âm uể oải kỳ cục, có chút không hợp lý.
Vốn là hắn để Lưu Sương ở "Thính Phong Uyển" là một nơi vô cùng hẻo lánh , ngày thường hắn rất ít tới nơi này. Hôm nay không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, hắn lại quanh quẩn chạy tới nơi này, có lẽ trong tiềm thức của hắn cũng rất muốn nhìn một chút, xem nữ tử đang bị giam lỏng này, sẽ rửa mặt bằng nước mắt rồi chết trong bi thương buồn chán như thế nào. Nhưng, hắn hoàn toàn không ngờ, nàng lại nhàn nhã cuốc xới, quên cả trời đất, như thể dưới đất có kho báu vậy. Quần áo có chút chật vật, dính một chút bùn đất, lại khiến nàng thêm thanh khiết thiện lương, rất là dễ thương thu hút.
Lưu Sương dừng một chút, chỉ cảm thấy ngọn lửa phản kháng đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực nàng, khiến mặt nàng cũng đỏ bừng. Hắn có ý tứ gì chứ, tại sao nàng không thể cuốc đất?
Nàng lạnh lùng nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Vương gia không cho phép?" Ngữ khí thản nhiên đùa cợt.
Lời của nàng làm hắn nheo lại cặp mắt u thâm, khuôn mặt vẫn như cũ không sóng không gió, nhưng không biết bên trong đang gầm rú nguy hiểm thế nào. Mắt hắn đảo trên mặt nàng một vòng, trong lúc vô tình dừng lại chỗ cổ tay nàng.
Vì phải cuốc đất, cho nên Lưu Sương xắn tay áo , lộ ra cổ tay trắng nõn như ngó sen.
Khi ánh mắt Bách Lý Hàn chạm đến cổ tay Lưu Sương, đột nhiên lóe sáng, trên cổ tay trắng nõn , lại có một vết sẹo, cong cong , giống hệt vết sẹo trên ngực hắn.
Vào lần bị ám sát bẩy năm trước, trên người hắn không lưu lại dù chỉ là một vết thương, chỉ có một vết sẹo hình trăng khuyết trên ngực. Lúc ấy hắn nghĩ, thiếu niên cứu hắn có ý tứ gì, chẳng lẽ là muốn lưu lại kí hiệu trên người hắn?
Nhớ lại chuyện bảy năm trước, Bách Lý Hàn liền nghĩ tới chuyện, sau khi hắn tỉnh dậy, từng dùng sức đẩy thiếu niên kia một cái, hại thiếu niên kia làm đổ chén thuốc, bị thương ở cổ tay. Lúc ấy hắn còn nhìn rõ vết thương đó, trùng hợp với vị trí vết sẹo của Lưu Sương.
Bách Lý Hàn đột nhiên ý thức được một cái gì đó, có một tâm tình phức tạp bao trùm hắn.
Trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ thiếu niên năm đó thật sự là nàng?
Dưới bóng mát của cây quế hoa, mặt Bách Lý Hàn trở nên âm u bất đinh, mục quang không ngừng lóe sáng.
Hắn đột nhiên xoay người, chắp tay đi ra, Trương Tá Lý Hữu vội vàng đuổi theo hắn.
Lưu Sương đối với hành động kỳ lại của Bách Lý Hàn, chỉ có một câu để nói, đó là nàng hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Xem bộ dáng của hắn, hình như là mất hứng, chắc là do thấy nàng vẫn sống thoải mái.
Bách Lý Hàn đi như gió cuốn, làm hại Trương Tá Lý Hữu thiếu chút nữa theo không kịp. Nhưng mà hắn lại đột nhiên ngừng lại, Trương Tá thiếu điều không ngừng kịp, suýt nữa tông phải hắn.
"Lý Hữu! Ngươi đi tra xét chuyện trước kia của Bạch Vương phi một chút, tốt nhất là tìm người hầu trong nhà nàng, hỏi xem nàng có từng đến Thanh Mỗ Sơn hái thuốc chưa
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Lý Hữu lĩnh mệnh đi.
Mãi đến buổi trưa, hắn mới lĩnh mệnh trở về.
Trong "Thanh Lang Các", Lý Hữu chậm rãi bẩm báo nói: "Thuộc hạ tìm được một gia nô trong nhà Bạch Vương phi, vị gia nô kia nói, Bạch Vương phi từ nhỏ đã theo Bạch Ngự Y học y, hoa viên trong nhà trồng đủ loại thảo dược, cũng hay đến Lưu phương y quán hỗ trợ, dù tuổi còn trẻ đã khám cho rất nhiều người, gặp qua vô số bệnh phức tạp, y thuật rất cao minh. Khi y quán thiếu dược liệu, nàng thường cùng thiếp thân nha hoàn nữ phẫn nam trang vào núi hái thuốc, từ khi nàng còn nhỏ đã tự đi với nha hoàn, ngoại ô kinh thành có ngọn núi nào nàng đều đến cả rồi ."
Bách Lý Hàn ngồi ở trên ghế, tuy vẻ mặt vẫn điềm đạm như cũ, nhưng mà nội tâm sớm đã rối như tơ vò.
Quả nhiên chính là nàng, hắn cũng từng hoài nghi chính là nàng, nhưng chỉ vì cố chấp tưởng rằng thiếu niên nọ là nam hài, nên thế không thể tra ra. Hôm nay nghĩ lại, tuổi còn nhỏ mà y thuật cao minh , trên đời này có thể có mấy người?
Bách Lý Hàn chỉ cảm thấy kỳ quái, nàng biết hắn là người nàng đã cứu, tại sao không nói cho hắn. Ngày ấy hắn đã hỏi nàng, nàng lại nói chưa từng lên núi hái thuốc.
Vì sao?
Dường như đến tận giờ phút này, Bách Lý Hàn mới ý thức được, nữ tử này kỳ thật thi ân bất cầu báo.
Năm đó, nàng đã biết hắn là Vương gia, nhưng lại ra đi không lời từ biệt. Cho đến tận hôm nay, vẫn không nói ra. Tính mạng của hắn, tính mạng của Hoàng nãi nãi, tính mạng Ngũ đệ, đều là do nàng cứu trở về. Mà nàng, hoàn toàn không lấy công cao đè người.
Hắn, hình như là trách oan nàng mất rồi!
Hắn vẫn nhớ kỹ, lúc ấy, nàng đắp thuốc cho hắn như thế nào, cảm giác mát lạnh như băng mềm mại như lông vũ, hắn vẫn ghi tạc trong tâm.
Hắn không khỏi đưa tay lên môi, lần đầu tiên trên cuộc đời này, trên mặt hắn xuất hiện nhiều cảm xúc phong phú đến vậy, khó có thể tin được, kinh ngạc, thậm chí còn có sự vui mừng không thể nói.