Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ

Tiểu Lâu cũng không phải người có tâm địa sắt đá gì. Chị an ủi Thẩm Mão Mão: "Trò chơi không phải kết cục chết hết, cửu tử nhất sinh không phải còn có một con đường sống sao."

Thẩm Mão Mão: "Vậy làm sao em có thể sống sót? ”

Tiểu Lâu mỉm cười: "Làm sao tôi biết?"

Thẩm Mão Mão: "..."

Quả nhiên vẫn là chết trước vi kính.

Đại não Thẩm Mão Mão nhanh chóng chuyển động.

Tiểu Lâu người này thật sự rất tà môn. Chị thoạt nhìn rất bình thường, tính cách có chút ngốc nghếch, luôn bộ dáng cái gì cũng không thèm để ý. Nhưng lá gan của chị thật sự rất lớn, khi đối mặt với nguy hiểm không chút hoảng hốt, còn dám trở tay cứu cô một mạng... Tóm lại, chị hoặc là rất hiểu trò chơi, rõ ràng các loại quy tắc trong trò chơi —— nhưng khả năng này không lớn, dù sao phó bản đều là ngẫu nhiên; hoặc là có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.

Cho nên cô muốn tìm một biện pháp đả động Tiểu Lâu, để cho chị có thể trợ giúp mình...

Tốc độ ăn cơm của mọi người đều rất nhanh, ăn cơm xong còn có hơn nửa giờ nghỉ ngơi.

Nghiêm Nam cưỡng ép nắm lấy tất cả công việc trong phòng bếp, Thẩm Mão Mão có lý do hoài nghi cô ta lo lắng mình làm ít sẽ bị quản đốc chọn làm lại. Dù sao tuy rằng ngày hôm qua quản đốc không có người ở đây, nhưng hôm nay không chừng sẽ gọi.

Cơm nước xong lần đầu tiên rảnh rỗi không có việc gì làm, cô đi theo sau mông Tiểu Lâu, vắt hết óc nghĩ biện pháp thuyết phục Tiểu Lâu.

Kim Mao đi theo hai người bọn họ, giống như kỵ sĩ bảo hộ hai vị công chúa...

Ừm... Hẳn là vương tử đang chờ hai vị nữ kỵ sĩ bảo hộ.

Cậu lo lắng hỏi hai người: "Hai chị gái, các chị đã tìm thấy một cách để rời đi chưa?" Vừa hỏi vừa nhìn trái nhìn phải, giống như nằm vùng nối tiếp người đưa tin.


Hai người phụ nữ trả lời cùng nhau: "Chưa."

Kim Mao bả sụp đổ: "Em muốn về nhà ... Em nhớ gan ngỗng và rượu vang đỏ của em, em nhớ bơi lội ngoài trời của em, nhớ porsche của em... Sau khi em đi ra ngoài nhất định sẽ làm người thật tốt QAQ, em không bao giờ làm ăn chơi trác táng nữa hu hu..."

Thẩm Mão Mão: "??"

Tiểu Lâu:"??"

Ậu moẹ người này đến khoe giàu phải không?

Hai người không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt thù hận chủ nghĩa tư bản, Kim Mao nhìn thấy không nhịn được lui về phía sau hai bước: "Tại sao các chị lại nhìn em như vậy?"

Tiểu Lâu nói, "Đừng đi theo, chúng tôi phải đi tắm."

Thẩm Mão Mão: "Ai?"

-Em cũng muốn! Kim Mao thật sự hâm mộ.

Tiểu Lâu: "Tự mình đi đi."

Cà Mau: "QAQ em không dám!" "Vô cùng đúng lý hợp tình!

Tiểu Lâu ghét bỏ nói: "Ban ngày cậu sợ một con quỷ?"

Kim Mao: Thì là sợ một con quỷ mà...


Nhưng dù cậu có sợ thế nào, cũng không thể cùng hai cô gái tắm rửa, cho nên chỉ có thể rưng rưng nhìn hai người trở lại phòng ngủ nữ, lấy khăn mặt xà phòng, đi tắm.

....

Công trường không thể thiếu nhất ở những nơi như vậy là bồn tắm. Công nhân mặt xám xịt bận rộn cả ngày, sau khi tan tầm đương nhiên phải tắm rửa thật tốt.

Phòng tắm cách phòng ngủ nữ không xa, được bố trí nhà tắm nam nữ.

Lúc này toàn bộ phòng tắm trống rỗng, trên mặt đất phủ một lớp tro thật dày, tiếng vang đặc biệt lớn. Trong phòng so với bên ngoài càng âm lãnh hơn, Thẩm Mão Mão mặc nửa tay áo luôn cảm thấy có một luồng gió lạnh cứ đảo quanh cánh tay cô.

Tiểu Lâu dẫn đầu đi ở phía trước, cô vén rèm viết "Nữ", rẽ một vòng đi vào gian để quần áo, Thẩm Mão Mão theo sát phía sau.

Hoàn cảnh bên trong rất đơn sơ, sàn nhà là xi măng, cũng không có tủ, chỉ có mấy cái ghế da đen, cũng đều bẩn đến không chịu nổi. Phòng tắm và nhà tắm bị một cánh cửa thủy tinh trong suốt ngăn cách, từ bên ngoài nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy ba bên tổng cộng chín vòi nước, mỗi vòi nước đều không có vòi hoa sen, chỉ đơn thuần là một cái ống. Mặt đất của nhà tắm vẫn còn xi măng, chỉ có điều mở hai cống rãnh, nước bẩn sẽ chảy ra bên ngoài, sau đó từ ống vào cống rãnh.

Tiểu Lâu đẩy cửa vào, đi tới dưới vòi nước đầu tiên, thử mở vòi nước. Một trận tiếng "ong ong" từ phía trên truyền đến, ống nước phát ra vài tiếng khí âm, sau đó đại lượng nước màu đỏ cam nghiêng ra, mang theo một cỗ mùi tanh của đồng sắt.

"Moè moè..." Thẩm Mão Mão nhịn không được chân sau một bước: "Đây không phải là máu chứ??"

"Đương nhiên là không." Tiểu Lâu không hiểu được, "Cô không biết sắt sẽ rỉ sét sao?"

Thẩm Mão Mão: "..." Biết là biết, nhưng dưới tình huống này cũng quá đặc biệt được không?

Sau khi nước rỉ sét chảy trong một thời gian, cuối cùng có nước chảy ra. Thẩm Mão Mão đưa tay sờ, nhiệt độ nước hơi thấp, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được.


Tiểu Lâu: "Nước nóng chắc là năng lượng mặt trời, hôm nay không có mặt trời, nếu không cô có thể tắm nước nóng."

Thẩm Mão Mão không chọn như vậy, có thể rửa đã là tốt rồi.

Cô đi ra ngoài dùng giấy lau ra một chỗ sạch sẽ, sau đó cởi quần áo đặt lên trên, mang dép xoa xoa cánh tay đi vào cho một vòi nước khác.

Tiểu Lâu cũng cởi quần áo đứng bên cạnh cô, hai người thẳng thắn gặp nhau, tùy ý nước trong rửa sạch thân thể.

Toàn bộ phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, quả thực là nơi tốt nhất để nói chuyện.

Thẩm Mão Mão đã nghĩ đến lý do có thể đả động Tiểu Lâu bảo vệ cô, giờ phút này thiên thời địa lợi nhân hòa, cô không hề do dự, mở miệng nói: "Lâu tỷ, quản đốc bảo chúng em tìm được một trăm bốn mươi cân thịt, Nghiêm Nam chuẩn bị xuống tay với thi thể..."

Động tác Tiểu Lâu lau xà phòng cho mình một trận, sau đó lại thuận lợi lau xuống: "Cô ta thật đúng là không sợ báo ứng."

Thẩm Mão Mão nói: "Đều bị bắt vào trong trò chơi, còn có thể sợ báo ứng gì?"

Tiểu Lâu liếc nhìn cô một cái: "Vậy sao cô không đồng ý?"

"Đầu tiên, em cảm thấy hẳn là nên có tôn kính cơ bản nhất đối với thi thể, chúng ta ở chỗ này kiêng kị chết không toàn thi, lợi dụng thi thể người ta quá thiếu đạo đức, em làm không được." Vẻ mặt Thẩm Mão Mão có chút khó coi, "Thứ hai. Lâu tỷ, có phải chị cũng không ý thức được, thịt này là cho người ta ăn..."

Kể từ ngày đầu tiên họ bước vào trò chơi, quản đốc vẫn không bao giờ ăn. Vì vậy, thịt lấy về chắc chắn không phải cho quản đốc, chỉ có thể được thực hiện cho công nhân ăn!!

Quản đốc nói muốn một trăm bốn mươi cân thịt. Hai người mất tích trên công trường và một người đã chết. Tuyết Hoa và kính mắt tương đối gầy, không có khả năng đủ một trăm bốn mươi cân, mà Đinh Jậu hơi mập thoạt nhìn khẳng định đủ...

Quá trùng hợp, Thẩm Mão Mão thậm chí còn cảm thấy đây là quản đốc cho bọn họ.

Đó chính là thịt người đó... Lại là thịt người chết...

Cô chỉ cần nghĩ về cảnh đó đã cảm thấy ghê tởm.


Tiểu Lâu rốt cuộc cũng ý thức được điểm này, động tác trên tay cô tăng nhanh, nói với Thẩm Mão Mão: "Mau rửa sạch, rửa xong thì lập tức đi ra ngoài mua thịt!"

Thẩm Mão Mão yên tâm.

Chỉ vì ăn thịt bình thường, Tiểu Lâu cũng phải bảo vệ cô!

...

Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Lâu dẫn cô đến tòa nhà nơi quản đốc đang ở.

"Hôm qua tôi thấy trong phòng quản đốc có tiền mặt, lát nữa tôi dẫn quản đốc đi, cô xông vào lấy tiền, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Tiểu Lâu nghiêm túc nói, "Sau khi lấy được lập tức đi, tôi không ở được bao lâu."

Thẩm Mão Mão lo lắng: "Như vậy được không?"

Tiểu Lâu nói: "Nhất định phải được, không được cũng phải được, tôi không muốn ăn thịt người."

Thẩm Mão Mão: "..." Chân thật.

"Đạo cụ này có thể trong thời gian ngắn tăng phúc thể lực và sức chịu đựng, nhưng tác dụng phụ rất lớn, cô sau khi đi ra ngoài mang theo nó, gặp phải nguy hiểm thì lập tức dùng."

Một quả cầu nhỏ màu đỏ bị ném vào tay cô, Tiểu Lâu còn thân mật giải thích với cô cách sử dụng: "Đến lúc đó bóp nát là được."

Thẩm Mão Mão cảm kích đến rơi nước mắt: "Cảm ơn Lâu tỷ!"

"Chuẩn bị tốt đi." Tiểu Lâu mặc đồng phục làm việc, che quần áo làm việc của Thẩm Mão Mão trên mặt, nhấc chân đi vào tòa nhà.

Thẩm Mão Mão trốn sau một đống vật liệu xây dựng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa căn hộ.

Một phút sau, Tiểu Lâu được bọc rất chặt nhanh chóng lao ra khỏi tòa nhà, chạy vòng quanh vật liệu xây dựng. Có quản đốc mập mạp bước chân một chút cũng không chậm, bám sát phía sau Tiểu Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận