4
Hắn chịu trách nhiệm, là để ta ôm áo cà sa lạnh như băng nhuộm đàn hương của hắn để bái đường thành thân, biến thành trò cười, khiến Thẩm gia không thể ngẩng đầu lên được.
Chịu khinh bỉ cười nhạo, Nhị tỷ lặng lẽ rơi nước mắt, ta đã bái xong đường.
Trở lại hậu viện phủ Quốc sư, đêm đó ta ngã bệnh, sốt cao không ngừng.
Người theo ta gả vào phủ Quốc sư hoảng hốt đến độ không còn cách nào khác đành mạo hiểm đi cầu xin Ôn Cảnh Tu.
Nhưng hắn không có ở trong phủ.
Từ khi ta vào phủ Quốc sư, hắn không trở về nữa, mỗi ngày đều ngủ lại trong cung.
Lần này hắn cũng không có ở đây.
Thanh Toả quỳ gối trước mặt hạ nhân trong phủ dập đầu, đầu đập vào gạch xanh lạnh ngắt, phát ra tiếng động cũng không đổi lấy được sự mềm lòng của bọn họ.
Quản sự trong phủ lạnh lùng nhìn: "Quốc sư vào cung cầu phúc tụng kinh cho Hoàng thượng, thời gian tới sẽ không trở về.”
“Tiểu thư làm thế nào bây giờ? Sốt cao sẽ làm cho người ta n..gốc! Xin hãy mời đại phu.”
Bọn họ từ chối: "Chúng ta đều là nô tài, sao có thể thay chủ tử làm chủ được, ngươi về trước chờ đi, Quốc sư trở về, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Thanh Toả trở về, dùng thân mình thể sưởi ấm thân thể nóng lạnh của ta, ôm ta khóc: "Tiểu thư, nô tỳ vô dụng!"
"Người trên người dưới Phủ Quốc sư không có ai coi chúng ta là con người cả, tiểu thư ở Thẩm gia lúc được lão gia phu nhân yêu thương, sao ở đây lại phải chiu như vậy."
Thanh Toả khóc đến thở không ra hơi: "Gia đình Quốc sư không coi tiểu thư là phu nhân nên đám cẩu nô tài kia cũng đạp chúng ta một cước...!Tiểu thư chờ người khỏe rồi, chúng ta hãy rời khỏi đây đi!"
Rời khỏi đây, có thể đi đâu?
Thân thể bẩn thỉu, nếu kết hôn lần thứ hai, chỉ có thể làm thiếp cho người ta sao?
Thiếp chỉ là đồ chơi, có thể tùy ý bán đi, Thanh Tỏa đi theo ta càng chịu nhiều đau khổ.
Ta hé đôi môi khô khốc, yếu ớt cười với nàng: "Được...!chúng ta không ở lại đây.”
Sau đó, ta đã khá hơn.
Không phải bởi vì Ôn Cảnh Tu mang đại phu về, mà là Thanh Toả lấy của hồi môn Thẩm gia ra, là bí dược ngàn vàng không đổi.
Viên thuốc duy nhất này, mẫu thân muốn ta dùng khi hạ sinh hài tử, không ngờ vừa vào phủ Quốc sư đã phải dùng tới.
Ta sốt cao ba ngày, lúc sốt đến mơ hồ, lại nhớ tới đêm tửu lâu kia mà hối hận.
Hắn ôm ta nằm trên chăn, dịu dàng cực kỳ, giống như ta là trân bảo dễ vỡ nhất trên đời.
Hắn cắn môi ta, vuốt ve chóp tai ta nói rất nhiều lời.
“Nàng đã là người của ta, không được đi nữa......!Áo cà sa trên người ta, có thể cởi ra vì nàng, không phụ Như Lai cũng không phụ nàng.”
Trái tim ta nóng đến mức không thở nổi, ngay cả thở cũng trở nên thận trọng.
Thì ra Phật tử thuần khiết trên phật đàn, sau khi động tâm lại đẹp như vậy, mê người như vậy.
Thanh Toả nói không sai, phụ mẫu không bạc đãi ta, nhưng Thẩm gia có năm hài tử, sau ta còn có hai ấu đệ, trước có hai tỷ tỷ xuất sắc.
Ánh mắt của mẫu thân không thể lúc nào cũng rơi vào trên người một mình ta.
Từ khi ta được sinh ra, đại gia đình luôn ầm ĩ, y phục đều là mặc lại của hai tỷ tỷ, còn giúp mẫu thân chăm sóc hai đệ đệ.
Khi còn bé, ta thường xuyên nghĩ, chỉ cần có nhà của mình, một gian tiểu viện thôi cũng tốt lắm rồi, không cần quá nhiều người.
Nhiều người, sẽ trở thành cái bóng không quan trọng.
Cho nên, biết rõ Ôn Cảnh Tu là Phật tử, đương triều Quốc sư, thanh tâm cấm dục, bất động tục niệm, phụ thân vẫn gả ta cho hắn.
Hai ấu đệ sau khi lớn lên phải cưới thê tử, dù sao cũng cần phải có chỗ ở, còn cần một khoản tiền mặt.
Nhìn trái nhìn phải, ta cao không với tới thấp không được, cũng không gả được cho người nào tốt hơn.
Cả đời làm quả phụ dù sao cũng tốt hơn là làm cho Thẩm gia hổ thẹn, làm lão cô nương cả đời.
Ta thèm chút hơi ấm đó, thèm cái nhìn chỉ có mình ta trong ánh mắt Ôn Cảnh Tu.
Biết rõ hắn sẽ không bước vào hậu viện nửa bước, nhưng vẫn luôn ngóng trông, mong rằng hắn sẽ nghị đến việc tiếp xúc da thịt và chăm sóc ta tốt hơn.
Cho đến khi ta ốm gần c..hết.
Lúc này ta mới tỉnh ngộ, hắn không yêu ta, một chút cũng không.
Ta ở trong mắt hắn chỉ là một cơn gió vô nghĩa, một áng mây phiêu lãng bay ngang qua.
5
Sau khi ta khỏi bệnh, Lễ Phật đản trong cung kết thúc, Ôn Cảnh Tu trở lại phủ Quốc sư.
Chỗ ở hậu viện, cách Phật tháp của hắn không quá một bức tường, hắn một lần cũng chưa từng đến gần, dường như hoàn toàn quên mất hắn từng cưới thê tử, trong phủ Quốc sư còn có sự tồn tại của ta.
Mỗi đêm, ta chìm vào giấc ngủ với những câu kinh tiếng Phạn mà hắn tụng.
Phật tháp cao chót vót tắm trong ánh trăng lạnh lẽo cũng lạnh lùng và cao quý như hắn, không thể bị xúc phạm hay ô nhiễm dù chỉ một chút.
Thế đấy.
Ta và Thanh Toả sống qua một năm trong phủ Quốc sư, kiếm sống bằng việc thêu thùa lúc nhàn rỗi.
Hạ nhân trong phủ đối với chủ tớ chúng ta đều chế nhạo rất nhiều.
“Không có mặt mũi, không phải chủ nhân cũng không phải tôi tớ, không biết xấu hổ vẫn ở trong phủ!”
“Mặc kệ nàng ta, Phật tử nói chẳng qua thêm một miệng ăn trong phủ Quốc sư, trong mắt Phật tử nàng cũng như mèo như c..hó thôi.”
Lời nói khó nghe hơn nữa cũng đã nghe nhiều rồi, như là muối rắc lên vết thương hết lần này đến lần khác, lúc mới nghe thì đau, nhưng đau đến cực hạn rồi thì c..hết lặng, không còn cảm giác.
Thanh Toả muốn rơi nước mắt, muốn tranh cãi với các nàng.
Nhưng ta kéo lại: "Các nàng ấy nói không sai, chúng ta cũng không khác gì c..hó mèo, toàn phải nhờ Phật tử đại nhân nuôi.
Ngươi đi tìm các nàng, chỉ có thể bị mắng bị đánh, chúng ta không có chỗ dựa.”
Nhưng các nàng vẫn chưa đúng.
Địa vị của ta so chó mèo nuôi trong phủ cũng không bằng, ít nhất chó mèo có thể nhìn thấy Ôn Cảnh Tu, được hắn ôm vào lòng, được hắn quan tâm vuốt ve.
"Tiểu thư, chúng ta phải tiếp tục nhẫn nhịn sao?" Nước mắt Thanh Toả rơi xuống: "Một lần nhịn là phải nhẫn nhịn cả đời!"
Gả vào phủ Quốc sư được một năm, Thanh Toả vẫn gọi ta là tiểu thư, ở trong mắt nàng, ta kết hôn cũng như chưa kết hôn, Ôn Cảnh Tu căn bản không được nàng xem là cô gia.
“Trả nợ hắn xong, chúng ta sẽ rời đi.”
Nghe người trong phủ nói, chuyện đêm đó, phá huỷ Phật công (sức mạnh Phật giáo) của hắn, rối loạn Phật tâm của hắn.
Một năm qua, gân mạch Ôn Cảnh Tu đảo lộn, thường xuyên hộc m..áu không ngừng.
Chỉ cần thân thể hắn tốt lên, sẽ không ai còn nợ ai..