Editor: AJ
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com.
Vui lòng không reup.
.
Đàm Diệu Tông ngồi đối diện với hai đứa con trai.
“Nói một chút về con gần đây đi.” Đàm Diệu Tông chuyển động đồng hồ, giọng rất nhẹ nhàng.
“Mới từ Thụy Sĩ về.” Đàm Yến Minh nhếch chân lên, một tay chống đỡ mặt, tùy ý trả lời, “Không có gì đặc biệt.”
“Không có gì đặc biệt.”
Đàm Diệu Tông không phủ nhận chỉ lặp lại, rồi đột nhiên chuyển đề tài nói: “Có biết vì sao hôm nay ba gọi con tới không?”
“Rất khó đoán.” Đàm Yến Minh nói, “Không bằng ba nói trực tiếp luôn đi.”
Đàm Diệu Tông cười cười: “Nói thật con có làm gì cũng không liên quan đến ta.”
Lời là nói với Đàm Yến Minh, nhưng ánh mắt Đàm Diệu Tông lại nhìn Đàm Chấn, bên trong không chút che giấu ý xem thường, “Nếu không phải nơi đó của Đàm Chấn không dùng được, con có thể tiêu dao thêm một chút.”
Đàm Yến Minh đột nhiên nhíu mày.
“Có ý gì.” Hắn trầm giọng, tay nâng quai hàm buông xuống.
Đàm Diệu Tông cuối cùng đem ánh mắt đặt lên trên người Đàm Yến Minh.
“Nghe không hiểu? Đàm Chấn, con tới nói đi.”
Đàm Chấn cúi đầu hớp một ngụm trà, tầm mắt chậm rãi từ trong chén trà nhấc lên, nhìn vẻ khiếp sợ khó kiềm nén được của em trai, thầm nghĩ làm sao có thể kiếm tiền khi vẫn còn ngây thơ đến như thế.
“Ba muốn có một đứa cháu, anh không được, em sinh đi.”
Đàm Chấn nói như mình hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, thắng thẳn, trực diện, thong dong, ngữ khí y như chỉ đang tán chuyện phiếm.
Đàm Yến Minh cảm thấy hoang đường, hắn võ trang đầy đủ dự định ra chiến trường, cũng đã chuẩn bị tốt nếu Đàm Diệu Tông dùng thế lực trong tối đối phó hắn như thế nào, lại không nghĩ tới một quyền này là vung vào khoảng không, vậy nhưng cuộc trò chuyện quay qua hướng tới năng lực tình dục của Đàm Chấn.
“… Anh không được?”
“Chất lượng t*ng trùng thấp.” Đàm Chấn nhập một ngụm trà, “Không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng rất khó thụ thai.”
“Cái… Ai quan tâm chuyện sinh hoạt của anh!” Đàm Yến Minh thật sự có chút không biết nên có phản ứng gì với chuyện này, bỗng nhiên đối với một ý khác trong lời Đàm Chấn nổi giận.
“Em sinh?”
Hắn nhìn Đàm Chấn, thực sự bởi vì hiểu làm mà lúng túng, không thể làm gì khác hơn là đem tầm mắt chuyển đến trên người Đàm Diệu Tông lần nữa.
“Ba muốn tôi sinh cháu cho ba?”
Đàm Diệu Tông không biểu hiện gì: “Thế nào, con cũng không được?”
“…”
Đàm Yến Minh nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Đàm Diệu Tông nói chuyện với hắn không dong dài nhưng bên trong nhắc hai lần tới “gần đây”, giống như một loại tín hiệu hờ hững.
Gần đây hắn làm gì? Trong đầu đột nhiên chợt lóe lên khuôn mặt Tống Chi Hòa, hô hấp Đàm Yến Minh bỗng trở nên ngạt đi.
“… Không có gì không được.” Đàm Yến Minh nhanh chóng khôi phục lại vẻ hờ hững như ban đầu mới đến kia, “Chỉ là tôi không muốn cứ vậy đi trên đường rồi tùy tiện tìm một người phụ nữ.
Ít nhất chờ sau khi tôi kết hôn…”
“Ta nói, con sinh cháu cho ta, Đàm Yến Minh, không phải đang thương lượng với con.” Đàm Diệu Tông ngắt lời hắn, ngữ khí ẩn chứa loại áp bức uy nghi, “Chuyện ta đang làm, chung quy cũng cần phải có người nối nghiệp.”
“Tôi không thấy chuyện này có gì phải vội vã gấp gáp tới vậy.” Đàm Yến Minh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, “Đợi thêm mấy năm cũng là…”
“Xem ra con không hiểu ý của ba, ta nói, con muốn làm gì không liên quan gì tới ta.”
Đàm Diệu Tông đẩy ngón tay về phía trước, một bức ảnh xuất hiện trong tầm mắt Đàm Yến Minh.
“Mà ta thì rất không thích có cái gì gây trở ngại ta đạt được mục đích.”
Khuôn mặt Tống Chi Hòa cách một mặt kính cửa sổ ăn bánh mì sandwich được đặc tả rõ ràng trên tấm ảnh kia.
——————————————
Đàm Chấn khởi động xe rời khỏi Đàm gia.
“Em về đâu, anh đưa em về.”
“…”
“Đàm Yến Minh, nói chuyện đi.”
“t*ng trùng anh không hề có vấn đề.” Đàm Yến Minh bỗng nhiên bình tĩnh, “Anh chỉ là không muốn sinh con… Tại sao?”
“Đi đâu, nhanh lên.”
“Anh rất yêu chị dâu, cũng không ngại cùng với Đàm Diệu Tông giết người phóng hỏa buôn lậu, nhưng anh không nghĩ tới có con.”
“Địa chỉ, Đàm Yến Minh, sắp rẽ rồi.”
“… Về nhà đi.”
Đàm Yến Minh chỉ gọi một nơi là nhà, Đàm Chấn trầm mặc đánh vô-lăng qua hướng bên phải.
“Nói em biết, Đàm Chấn.”
Đàm Yến Minh đập một cái lên ghế dựa bằng da cao cấp.
“Nói cho em biết cmn chuyện gì đang xảy ra!”
“Bình tĩnh một chút.” Đàm Chấn lấy dư quang liếc mắt nhìn hắn một cái, “Em không cần phải để ý nhiều tới như vậy, muốn em có con em cứ sinh thôi.”
“Anh với Đàm Diệu Tông là có vấn đề tâm lý y như nhau phải không?” Đàm Yến Minh không thể tin được, “Nếu anh muốn sinh sao anh không sinh đi?”
“… Em thật sự muốn biết?”
Đèn đỏ, Đàm Chấn đạp phanh xe.
“Anh không muốn liên lụy tới em.”
Đàm Yến Minh cắn răng, hắn siết chặt tấm ảnh đang nắm trong tay kia.
“Đã liên luỵ tới rồi!”
Đàm Chấn kinh ngạc nhìn về phía hắn, mặc dù là ánh sáng từ đèn đường yếu ớt cũng có thể chiếu rọi rõ ràng hai mắt nôn nóng của Đàm Yến Minh.
Đàm Chấn đã gặp qua bộ dáng tê dại của em trai, dáng vẻ dửng dưng như không, mà loại cảm xúc xem trọng một điều gì đó này rất ít xuất hiện với Đàm Yến Minh sau khi Phương Du qua đời.
Thời khắc này Đàm Chấn bỗng nhiên ý thức được cái gì đấy, y không khỏi lặng lẽ.
“Yến Minh, em…”
Lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đèn xanh sáng lên.
Dường như cũng không định hỏi lại nữa.
“Anh với chị dâu em… Anh và Triệu Dư Băng là thỏa thuận kết hôn.”
Đàm Chấn thở hắt một cái thật mạnh.
“Anh có người anh yêu thật sự, anh sẽ không để Đàm Yến Minh thương tổn em ấy… Em ấy là nam, anh cả đời cũng sẽ không có khả năng có con, anh cũng sẽ không sinh con cùng với người khác.
Anh không ngại giết người phóng hỏa buôn lậu, chỉ là những chuyện này em sẽ không nghĩ đụng đến, Đàm Diệu Tông tất nhiên cũng sẽ không cho phép anh sạch sẽ, cần phải có người làm, nắm anh trong tay sẽ yên tâm hơn một chút.
Chuyện của mẹ anh đã tra được không ít rồi, cho anh thêm hai năm nữa thôi, Yến Minh, không nên để Đàm Diệu Tông nổi lên nghi ngờ, cho anh thêm hai năm thôi, anh đảm bảo ông ta sẽ không uy hiếp được em nữa, tới lúc đó ông ta cho dù con chó bên đường cũng không uy hiếp được…”
Đàm Yến Minh nhìn Đàm Chấn, đột ngột nói: “Anh làm sao để gạt được ông ta là anh không làm được?”
“Không phải không làm được, là chất lượng t*ng trùng…”
Đàm Chấn dừng lại một chút, thở dài nói: “Làm giả kết quả kiểm tra.”
“Ông ta không phát hiện?”
“Chỉ cần em không nói ra.”
“Em sẽ không sinh con với phụ nữ.” Đàm Yến Minh quay đầu nhìn ánh đèn đường chợt lóe chợt tắt bên ngoài cửa sổ, “Bởi vì em cũng có người mình thật sự thích, em sẽ không làm bất kỳ điều gì có khả năng ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của tụi em.”
“… Yến Minh.”
“Nhưng em sẽ giúp anh.” Đàm Yến Minh ngắt lời y, “Anh có thể diễn kịch, không nên cảm thấy em không thể diễn được.”
Xe dừng ở nơi tuổi thơ của bọn họ, hiện tại là nhà của Đàm Yến Minh.
Dì Hồ vẫn chưa ngủ, Hund được chuyển đến chỗ mới vô cùng hưng phấn mà chạy loạn khắp nhà.
“Yến Minh, ối ôi tới đây nào.” Trên mặt dì Hồ chứa ý cười, nói, “Con chó này…”
“Hund.” Đàm Yến Minh kêu một tiếng, Hund đột nhiên bỏ dây chạy lại nằm dưới chân hắn.
“Nghe lời con tới thế luôn à.” Dì Hồ kinh ngạc, cũng an tâm hơn, “Như vậy dì đi ngủ trước đây, lớn tuổi không chịu được nữa rồi.”
Đàm Yến Minh gật gật đầu, dì Hồ đang muốn quay người đi, lại nghĩ tới chuyện gì dừng bước lại, “Vừa nãy người đến đưa hành lý của con đều rất lạ, dì thiếu chút không dám mở cửa cho bọn họ vào cửa luôn.
Yến Minh, con đổi trợ lý à?”
“Không phải Chấn Trác đưa tới?”
“Không phải, Chấn Trác dì biết.
Là ba người thanh niên, dì thấy đưa một kiện hành lý với một con chó cũng cần tới ba thanh niên làm à? Mà vậy cũng tốt, bọn họ đưa lên phòng của con trên lầu, dì đỡ được chút sức lực.”
Đàm Yến Minh và Đàm Chấn liếc mắt nhìn nhau.
“Dì Hồ, dì nghỉ ngơi trước đi, sau này nếu nhìn thấy những ai không quen biết tới đây trước tiên là gọi điện thoại cho con.”
Dì Hồ đáp một tiếng, đi ngủ.
“Anh đi xem cho em một chút.” Đàm Chấn cau mày lên lầu, “Nói không chừng là đặt mấy máy nghe lén này nọ.”
Mười phút sau Đàm Chấn xuống lầu, Đàm Yến Minh ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Thế nào?”
“Đặt ba cái máy nghe lén.” Đàm Chấn cầm áo khoác để trên lưng ghế sofa mặc vào lại.
“Thư phòng, phòng ngủ chính và hành lang đều có.
Ông ta là sợ em giở trò đùa giỡn khôn vặt, em tốt nhất cứ để ông ta nghe được cái ông ta muốn nghe.”
Đàm Chấn không muốn để Đàm Diệu Tông biết y tới ngủ lại nơi này, mặc quần áo xong liền đi.
——————————————
Ngày hôm sau Đàm Yến Minh đem Tống Chi Hòa đến tiếp tục cùng nhau ở căn hộ của bọn họ, sau khi làm xong chuyện thân mật hai người thân thể trần truồng nằm ôm nhau, Đàm Yến Minh trầm mặc xoa xoa mái tóc dài của Tống Chi Hòa.
“Anh làm sao vậy?” Tống Chi Hòa nhận ra được cảm xúc của hắn không tốt lắm, ngẩng mặt lên hỏi.
Đàm Yến Minh cùng cậu nhìn nhau trong phút chốc, nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy anh thế nào?”
Tống Chi Hòa thất kinh, sau khi nỗ lực trấn định cậu chọn một đáp án xem là ổn thỏa trả lời.
“Rất tốt, cực tốt.” Cậu nói, dời ánh mắt đi, toàn bộ sự chột dạ viết hết lên mặt, “Là một kim chủ có phẩm chất rất tốt đẹp.”
Đàm Yến Minh nhắm mắt lại, đem ấn Tống Chi Hòa vào trong ngực — hắn không muốn để cho Tống Chi Hòa nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt hắn.
“Về nhà ở cùng với anh đi.”.