Editor: AJ/ajthyj5
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com.
Vui lòng không reup.
.
Mặc dù Tống Chi Hoà liên quan tới chuyện bao dưỡng nghe không ra sao hết, nhưng thành tích học tập của cậu lại rất xuất sắc.
Từ chỗ khách sạn về đến nhà, việc đầu tiên làm là lấy điện thoại ra tra lại hết điểm tích luỹ của mình trong suốt ba năm, hơn nữa với số giải thưởng to nhỏ đã đạt được, chắc chắn bản thân có thể học được ở trường đại học không tồi, lúc này mới gửi nhắn tin cho ba mẹ, ổn định xong tâm lý của chính mình thì giờ mới có tâm trạng giải quyết những chuyện bỏ qua lúc đầu.
Cậu không muốn rời đi, nhưng nếu Diệp Gia có thể giúp Đàm Yến Minh có được điều hắn muốn, dù thủ đoạn miễn cưỡng thế nào cũng được.
Thực ra có là Diệp Gia muốn uy hiếp Tống Chi Hoà đi nữa cậu cũng sẽ không chủ động rời đi, chỉ có điều Diệp Gia không làm vậy, y nói y có thể giúp được hắn, như vậy Tống Chi Hoà thật sự không thể làm được gì.
Có thể nói nếu để giúp Đàm Yến Minh mà phải chết, Tống Chi Hoà cũng sẽ là bé ngoan chọn nó.
Lúc Tống Huân và Trần Bạch Uyển quay về Tống Chi Hoà tự nhốt mình trong phòng một mình, con chó Trần Bạch Uyển nuôi âm ỉ sủa, mà âm thanh lại rất khác với Hund, có chút chói tai.
“Cục cưng, con sao vậy, có thể nói cho mẹ nghe một chút không?” Trần Bạch Uyển lo lắng đi tới gõ cửa phòng cậu, rất rất lâu sau Tống Chi Hoà cũng không nói gì.
Trần Bạch Uyển cũng không muốn ép cậu: “Vậy mẹ về phòng trước, bất cứ lúc nào con muốn tâm sự thì đến nhé, có được không?”
Bà nghe thấy Tống Chi Hoà yếu ớt trả lời, rồi rời đi.
Rất nhanh đến thời gian nghỉ đông, Tống Chi Hoà bỗng nhiên nhớ tới tập tranh của mình còn để ở trong nhà Đàm Yến Minh.
Cậu càng nghĩ càng thấy bồn chồn, tuy là biết rõ Đàm Yến Minh căn bản không có hứng thú xem đồ đạc của cậu, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng.
Bình thường buổi trưa Đàm Yến Minh sẽ không ở nhà, cậu chọn thời gian đó để qua, dự định lấy xong sẽ lặng lẽ gửi ở chỗ của Chu Dã.
Ai biết lại không đúng dịp, vừa mở cửa đã thấy Đàm Yến Minh ngồi trên bàn ăn cơm trưa, ánh sáng ngày đông rất đẹp, đem mặt mày của hắn chiếu tới chọc người ta mê luyến vô cùng.
Tống Chi Hoà không tránh được nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp gỡ, tim liền thắt chặt lại, đau đến độ cậu cậu không thể ngăn được nước mắt muốn chảy xuống.
Nhưng cậu không có.
Đàm Yến Minh nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy người đã lâu không gặp đang đứng ở huyền quan, tóc tai đen mun càng làm rõ sắc mặt tái nhợt.
Hắn thiếu chút đã xông qua đem người ôm vào trong ngực, muốn hỏi chân cậu đã khoẻ chưa, có đau hay không, khóc thì sao, thì sẽ hôn lấy nước mắt cậu.
Mà mông hắn lại như dính chặt vào đáy ghế, hắn không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể động đậy nhãn cầu nhìn Tống Chi Hoà, miệng cũng có thể, nhưng lời nói ra thì lại không biết không chế.
“Còn biết trở về?”
Tống Chi Hoà tựa hồ không thể nghe rõ hắn đang nói cái gì, ừ rồi thay giày: “Em tới lấy ít đồ.”
Giọng em ấy nhỏ quá, làm sao vậy, có phải còn đau hay không?
“Em cảm thấy em muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”
“A…” Tống Chi Hoà dừng lại, nhìn về phía hắn, trông vẫn tốt tính như vậy, vĩnh viễn sẽ không nổi giận đối với sự quái gở của hắn, như là không để ý, giống như không bao giờ quan tâm, “Mẹ em muốn em ở nhà, em không còn cách nào… Hay là em không đến nữa? Vậy đồ nhờ anh nói dì Hồ thu dọn giúp em, gửi Ba Hách đưa cho em hoặc là lúc anh không ở nhà em đến lấy cũng được.”
“Cmn em đang nghĩ gì đấy?” Đàm Yến Minh rốt cục đứng lên, áp sát cậu, Tống Chi Hoà có thể ngửi được mùi hương của hắn, nghĩ đến khả năng có thể giờ sẽ không ngửi được nữa, mà cũng có thể là một năm sau, quyết định là dựa vào mức độ tức giận của Đàm Yến Minh là bao nhiêu… Nhưng mà hắn tức cái gì đây, hắn có gì không vui sao?
“Ba Hách, dì Hồ.” Đàm Yến Minh bỗng nhiên nở nụ cười, Tống Chi Hoà là muốn nói, tâm can cậu đều tan nát vì hắn, Tống Chi Hoà chỉ cần Ba Hách và dì Hồ mà thôi, “Em cho rằng ai cũng sẽ phải phục vụ em, có đúng không, em tưởng Ba Hách không có công việc, dì Hồ là người hầu nhà em à?”
“Không…” Tống Chi Hoà không để ý tới sự khó sở, tranh cậu vẽ còn ở trong phòng, cậu sốt ruột, có khả năng phải thực sự chọc hắn nổi giận mới có thể lấy về.
Nghĩ thể nào cũng không ra nguyên cớ, Đàm Yến Minh bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt hàm dưới của cậu, hắn giống như thật sự thích đối xử với cậu như thế, đầy kiểm soát và quan sát, giống như con thú hoang đang bắt được một chú thỏ không thể phản kháng.
“Em đi đâu, ai thoả mãn được em à?” Đàm Yến Minh cảm thấy chính mình sắp tách thành hai người khác biệt, một bên mắng mình sao có thể đối xử với em ấy như thế, một bên lại nói rằng em ấy muốn đi, em ấy muốn rời đi, “Hả? Bộ dáng lẳng lơ của em không phải chỉ có tôi nhìn thấy hay sao, em đi nơi nào, nhiều ngày như vậy không gặp rồi, em không muốn tôi làm em sao?”
Đôi mắt Tống Chi Hoà đỏ bừng.
Cậu nghĩ tới cuộc nói chuyện với Diệp Gia, trước đây mỗi một lần tình ái cùng Đàm Yến Minh, dù lạnh khốc, nhưng hầu hết là dính nị, e rằng bộ dáng u mê đến không có cách nào rời đi của cậu thật sự giống như Diệp Gia nói quá mức thấp hèn, cho nên Đàm Yến Minh mới có thể nói ra những lời khiến người ta đau lòng đến vậy.
Bỗng nhiên cậu không còn cách nào để có thể lưu giữ được một chút tình yêu của mình, cậu không biết cách yêu chính mình, lòng tự trọng nhỏ bé bị đánh cho vụn như một cái bánh quy.
“Không nghĩ thế nào cả.” Tống Chi Hoà đẩy tay Đàm Yến Minh ra, thậm chí không để ý Đàm Yến Minh ngăn cản mà đi vào trong.
Giá tranh còn đang đặt ở chỗ cầu thang, cậu sờ phía lưng của giá tranh, tấm gỗ mỏng cậu dùng để giấu vẫn không bị xê dịch.
Tống Chi Hoà xốc lên một cái, lấy ra tập tranh có bìa da đen không đáng chú ý bên trong.
“Biết vì sao không?” Cậu thấy sắc mặt âm trầm của Đàm Yến Minh, vờ như không để ý nỗ lực kiềm chế bản thân muốn vuốt lên đôi chân mày đang nhíu chặt vì kích động của hắn, “Bởi vì tôi đã làm với người khác.”
Đàm Yến Minh trợn tròn mắt, lùi về phía sau, giả vờ bình tĩnh đưa cánh tay chống lên tủ giày, nhưng đốt ngón tay thì bấu chặt đến đỏ au, giống như muốn đem tủ giày bẻ gãy.
“Ồ?” Đàm Yến Minh cảm thấy chính mình hình như đang cười cười, “Cùng với ai?”
Cùng với ai à, trong khoảng thời gian ngắn Tống Chi Hoà cũng không nghĩ ra được người nào khác.
“Chu Dã, không biết anh có biết hay không.” Cậu bổ sung, “Ông chủ phòng vẽ tranh lần đầu tiên gặp mặt.”
Đàm Yến Minh gật gật đầu: “Có cảm giác gì?”
“Rất tốt, nếu anh không chấp nhận được thì chúng ta…”
“Không chấp nhận được?” Đàm Yến Minh căn bản không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết là Tống Chi Hoà thật sự muốn đi, mà hắn không muốn cậu rời đi, hắn sẽ không cho cậu rời đi, “Có gì không chấp nhận được? Lần sau giới thiệu chúng ta quen biết đi, em còn có thể nếm thử thêm kích thích.”
Tống Chi Hoà cảm nhận được chính mình vậy mà từ đáy lòng lại dâng lên một luồng cảm xúc vui mừng đến là hoang đường, trên thế giới không ai khi yêu so với cậu đáng thương, thê thảm hơn đâu, Đàm Yến Minh nói vừa quá đáng vừa nhục nhã, nhưng lời này đồng thời cũng mang ý nghĩa bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Cho đến lúc đó cậu vẫn có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút.
Cậu cố gắng ra vẻ mặt không để ý, trong miệng nói ra lời thỉnh cầu thấp hèn.
“Đi học rồi tôi còn có thể chuyển tới đi.” Tống Chi Hoà một bên đau lòng đến không chịu nỗi một bên tự lại tự an lòng, “Hôm nay tôi đi về trước.”
Đàm Yến Minh gật gật đầu, hắn sợ Tống Chi Hoà mà không đi nữa liền sẽ không đi được nữa, cả đời này sẽ bị hắn khoá lại, cả đời chỉ có thể có một mình hắn mà thôi..