Chủ đề: Tôi là người mới, muốn cầu ảnh chụp của các CV sama… ( ☆▽☆)
Lầu chính: Mong các vị đại tỷ tốt bụng gửi cho tôi với ~ Hòm thư của tôi là [email protected]
1L: Người mới thì cứ lặn xuống ba tháng đi đã!!
2L: Ở đây không có đại tỷ…
3L: LZ thực dũng cảm, để lại hòm thư cầu ảnh chụp không sợ bị mắng sao ( ̄_ ̄|||)
4L: LZ quá coi thường baidu sama rồi, baidu một chút là có ﹁_﹁
5L: Ặc! Nhất định là tôi mở nhầm trang rồi! Dám cầu ảnh chụp còn để lại hòm thư…
6L: Cầu tự trọng!
35L: Tôi là LZ, đã tìm được trên baidu rồi. Thế nhưng trong đó không có ảnh chụp của Ô che mưa sama, thật muốn nhìn…
36L: LZ, tôi cũng muốn xem, hay là cô tự đi chụp một tấm rồi share cho quần chúng đi ﹁_﹁
37L: 36 ca thật xấu~ Đã mệnh danh là CV thần bí Ô che mưa sama thì đào đâu ra ảnh chụp ﹁_﹁
38L: LZ, tôi thực sự muốn ném đá cô..
40L: Đại tỷ?? LZ Cô có thể đổi cách xưng hô khác không!!!
——————————————
Hạ Vũ lúc này ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tiểu Bạch đang nằm ườn trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ.
Năm phút sau, Hạ Vũ nhìn trời nhận thua con mèo vừa ngạo kiều vừa tham ăn kia…
“Được rồi, để tao mời Tiểu Ly tới thăm mày. Thế là được chứ gì…” Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Vừa dứt lời, con mèo nhỏ ngừng trừng mắt nhìn Hạ Vũ, lả lướt bật người từ trên sô pha nhảy xuống, vui vẻ chạy vòng vòng dưới chân anh.
“Mày… Chiều quá sinh hư mà.”
Sau hai lần trốn nhà được tìm trở về, trái tim của Hạ Vũ đúng là bị Tiểu Bạch tổn thương triệt để.
Mèo con trước đây cho dù lông ngắn, ốm bệnh, nhưng ít ra trong mắt nó chỉ có mình anh là chủ nhân. Từ khi được Tiểu Ly nuôi nấng mười ngày, Tiểu Bạch đã thành lập một cuộc đàm phán hữu nghị, quyết định từ nay về sau sẽ không chỉ yêu quý mình anh nữa. Lần trước thấy Tiểu Bạch trăm phương ngàn kế trốn đi, đêm đó khi nó được anh ôm về còn không ngừng ngoái đầu lại nhìn Tiểu Ly. Tuy rằng cậu không thấy, nhưng anh lại thấy rõ ràng.
Mọi người nói, lòng dạ đàn bà sâu tựa biển, xem ra lòng mèo cũng sâu không kém…
Nhìn con mèo mấy ngày này cắn dép kháng nghị, vừa tuyệt thực vừa nằm ì trên sô pha rầu rĩ, Hạ Vũ biết Tiểu Bạch đang muốn nói, tôi nhớ Tiểu Ly lắm!
Vì vậy, anh đành gọi điện thoại của Tô Lý.
Khi Hạ Vũ gọi tới, rất không may Tô Lý đang đi học tiết buổi tối.
Cậu vừa nghe giảng vừa mơ màng buồn ngủ, đột nhiên điện thoại trong túi bỗng đổ chuông khiến Tô Lý sợ tới tỉnh cả ngủ.
Nhanh chóng tắt máy điện thoại, may mà âm thanh không quá lớn, giáo viên không nghe được.
Tô Lý sợ hãi, thò tay xuống ngăn bàn, muốn xem xem ai gọi tới vào giờ này.
Cái tên hiển thị là nam thần.
Không ngờ là điện thoại của nam thần! Làm sao bây giờ, cậu vừa mới ngắt máy của nam thần… Tô Lý thật sự muốn trốn về, nhưng mà thanh âm kinh người của thầy giáo đã giữ chân cậu lại. Còn đang ở trong lớp a…
Tô Lý bất đắc dĩ nhìn di động, còn 25 phút nữa mới tan học… Nam thần gọi điện vì chuyện gì nhỉ? Thật muốn biết ngay lập tức…
Vì vậy bạn học Tô Lý bắt đầu phải chịu giày vò 25 phút, nằm bò ra bàn lo lắng…
Mỗi một phút trôi qua Tô Lý lại nhìn đồng hồ một lần, nhìn chằm chằm vào từng con số dần chuyển thành 8:39, Tô Lý mới chợt nhớ ra một chuyện, sao cậu lại không nhắn tin nhỉ? Không thể gọi điện thoại thì có thể nhắn tin a! Sao cậu lại không nghĩ ra chứ.
Giờ chỉ còn một phút nữa là hết giờ, tự dưng chờ oan 24 phút. Tô Lý vẫn luôn tự nhận mình thông minh bị đả kịch thật sâu…
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tô Lý lao ngay ra khỏi phòng học, gọi điện thoại.
“Alo, sama, vừa nãy không nghe điện thoại của anh là vì tôi đang học, không dám nghe máy, không phải tôi cố tình tắt máy đâu, anh đừng để bụng…Hô~ Hô~” Điện thoại vừa thông, tâm tình kích động của Tô Lý ào ào trào ra, một hơi giải thích với Hạ Vũ, nói xong thở không nổi, không thể làm gì khác ngoài thở dốc.
Người ở đầu dây bên kia lặng đi một chút, sau đó mở miệng: “A, Tiểu Ly, cậu cứ bình tĩnh đã, đừng hoảng hốt. Trong mắt cậu tôi là người nhỏ nhen vậy sao?”
“Không, không phải, sama, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn giải thích cho anh một chút…” Tô Lý khẩn trương nhấn mạnh.
“Tiểu Ly, đừng khẩn trương, vừa rồi là lỗi của tôi, không biết cậu đang ở trên lớp, nên nói xin lỗi là tôi mới phải, ha hả.”
“Không có… Được rồi, sama, anh gọi có chuyện gì?”
“Ngày mai là cuối tuần rồi, cậu có rảnh không? Muốn mời cậu tới nhà tôi chơi.”
“A?”
“Tiểu Bạch mấy ngày nay mỗi ngày đều quấn lấy tôi nhõng nhẽo, sợ rẳng cậu mà không tới thăm nó thì nó lại giở trò trốn nhà đi.” Hạ Vù nói tới đây thì nở nụ cười.
“Hắc hắc, mèo con thật giống y như trẻ con…” Tô Lý nghe thấy Hạ Vũ nói vậy cũng cười.
“Vậy Tiểu Ly, cuối tuần cậu có đến không?”
“Có chút ngại…”
“Hai chúng ta coi như cũng thân thiết, đúng không? Còn khách sáo làm gì?”
“Được rồi, ngày mai tôi nên tới vào lúc nào?”
“Ừ, sáng sớm liền tới đi.”
“Được~”
Ngắt điện thoại, nếu như Tô Lý đang ở trên một bãi cỏ, nhất định đã vui vẻ tới mức lăn lộn.
Ngày mai được tới nhà nam thần~ (* ̄▽ ̄)y
Sau cuộc điện thoại này, Tô Lý luôn bị vây trong trạng thái hưng phấn tột độ, nằm ở trên giường không thể nào ngủ nổi, lần đầu tiên phá vỡ quy luật trường kỳ của mình, cuối cùng vẫn là không chống lại nổi giấc ngủ đang mời gọi, mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm thứ bảy, Tô Lý rời giường, tới ngồi đờ ra trước máy tính hai tiếng đồng hồ.
Lần thứ ba mươi tám cậu lôi điện thoại ra xem, mới có tám giờ rưỡi a… Còn phải đợi một tiếng nữa mới được ra khỏi cửa.
Về phần vì sao Tô Lý chấp nhất chuyện chín giờ rưỡi mới ra ngoài, đó là quyết định sau cả một quá trình tối qua thận trọng lo lắng. Lần đầu tiên tới nhà nam thần, tới quá sớm thì vô cùng vội vã, tới quá muộn thì vô cùng thất lễ. Vì vậy chín rưỡi đi, từ ký túc tới tiểu khu XX mất 20 phút, thời gian coi như vừa đủ. Mười giờ, không sớm không muộn.
Sáng sớm, diễn đàn võng phối cũng chẳng có gì thú vị, weibo cậu đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Tô Lý muốn tránh phải nhàm chán chờ đợi, mở Thiên Thiên(1) ra yên lặng nghe lại 《 Không gian ký ức 》.
Biến thái công của nam thần quả thực quá tuyệt vời a…
Nghe xong một lần kịch và ED thì cũng vừa hay tới giờ, Tô Lý chuẩn bị đơn giản, hưng phấn bừng bừng ra ngoài~
Nhà Hạ Vũ cách N đại không xa, khi Tô Lý đến tiểu khu XX, nhìn đồng hồ mới có chín giờ bốn mươi lăm.
Tô Lý rất nghi ngờ, sao hôm nay tốc độ đi của mình lại nhanh vậy?
Vì thế, Tô Lý quyết định dùng mười phút để đi xung quanh tiểu khu nhà nam thần. Phủ xanh rất tốt…
Khi tới cửa nhà nam thần, Tô Lý giơ tay lên nhưng chậm chạp không dám gõ xuống.
Rất khẩn trương~
Tô Lý âm thầm hít sâu, gõ thôi!
Ngay khi cậu chuẩn bị gõ xuống, đúng lúc này cửa lại mở ra.
Tô Lý sững sờ nhìn Hạ Vũ ở trước mặt, bật người rút tay về, ngại ngùng giữ tư thể thẳng lưng chào hỏi, “Ô… Ô che mưa sama… Tôi, tôi là Sơ Ly…”
Hạ Vũ không phản ứng, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, tư thế thực quỷ dị.
“Tiểu Ly, mau vào đi.” Hạ Vũ tuy rằng giật mình, thế nhưng phản ứng rõ ràng tự nhiên hơn Tô Lý.
Tô Lý theo Hạ Vũ đi vào. Nhà anh rất rộng, lại sạch sẽ ngăn nắp, trang trí cũng rất gọn gàng chuyên nghiệp. Tô Lý thấy thật thoải mái.
“Meo meo~ >▽