Mình không có bất kỳ điểm tương đồng nào với người đàn bà đó, Kate tự nhủ trong lúc băng qua sảnh khách sạn. Và mình cũng không phải tấm gương hay cái gì đó của cô ta. Rồi cô nhìn thấy cảnh Peter đang đứng chờ cô và khựng lại, giật mình vì cảm thấy anh ta nhìn quen thuộc đến thế nào khi anh ta bước về phía cô. Anh ta trông giống ai nhỉ? Derek? Terence? Paul? Tất cả bọn họ - cô kết luận. Cao ráo, nổi bật, tóc hoa râm phía hai bên thái dương, kiên quyết, tự chủ. Anh ta bước đến phía cô bằng những sải chân dài giống bố cô và rồi quàng cánh tay quanh người cô, nhìn xuống cô, và mỉm cười. Cô cảm thấy khó chịu khi những người đàn ông làm điều đó vì nó luôn làm cô cảm thấy mình nhỏ bé.
"Nhìn em thật không thể tin được. Anh sẽ phải giới thiệu em với tất cả mọi người thôi." Peter nói, và cô ngước lên nhìn anh ta chằm chằm một lúc, không nói nên lời vì mất hết tinh thần. Giờ anh ta đã ở rất gần, anh ta nhìn không thực sự quá giống với những người đàn ông mà cô đã từng đính hôn nữa. Thậm chí còn hơn nữa ở cái cách anh ta di chuyển, hiện ra lù lù phía trên cô, tươi cười rạng rỡ với cô như thể cô là một thành tựu gì đó mà anh ta đã đạt được.
"Ừm, chờ một phút." Cô nói rồi tự động lùi lại vào phía trong tiến thẳng đến bàn tiếp tân để tránh xa anh ta. Khi cô bước đến chỗ cái bàn và đâm sầm vào nó, cô mới nhận ra cô đã bỏ anh ta đứng ở giữa đại sảnh, bối rối và bực mình. Bỏ cái tính xấu ấy đi, cô tự mắng mình. Ngươi đang hành động như một con ngốc ấy, không có gì không ổn với anh chàng này cả. Có chuyện gì không ổn với ngươi thế?
Anh ta gian lận, Jake đã nói thế. Và vì lý do nào đó, đột nhiên cô cảm thấy tin Jake cùng với cái mũ cao bồi ngốc nghếch và cái quần soóc rách tả tơi đó hơn là tin anh chàng đóng bộ bảnh bao trong bộ quần áo bằng vải flannel kia.
Hoàn toàn bốc đồng, cô gọi Will qua bàn tiếp tân. "Anh có cái ống nhòm nào không?"
"Chỉ có một cặp nhỏ thôi." Will với xuống ngăn dưới quầy và lôi ra một cặp ống nhòm mini được gấp lại gọn gàng. "Nếu để dùng ngắm chim thì nó không có tác dụng lắm đâu. Tôi có thể tìm cho cô một cặp to hơn nếu cô không vội." Anh trao cho cô một nụ cười thân thiện, cởi mở làm Kate cảm thấy bối rối. Một người đàn ông nhìn tử tế như thế này đang làm gì với con cá nhồng Valerie để hủy hoại những quán bar của những người hàng xóm nhỉ?
"Kate?" Will gọi khi thấy cô nhìn chằm chằm vào anh mà không nói gì.
"Cái này ổn rồi." Cô nói. "Con chim mà tôi định ngắm thực ra rất, rất to."
Cô nhét nhanh cặp ống nhòm vào trong túi và quay trở lại với Peter – lúc này đang nhìn vào đồng hồ như để nhắc nhở cô.
Họ cùng nhau bước về phía sân golf, Peter gật đầu sang trái rồi sang phải chào những người quen biết, trong lúc luôn giữ một cánh tay sở hữu phía sau lưng cô như thể cô là sự khởi đầu cho anh ta trong một show xiếc thú đặc biệt đã nổi tiếng từ lâu. Anh ta làm việc trong một hãng quan hệ công chúng, Kate nhớ lại, có thể anh ta nghĩ mình khá ổn cho hình ảnh của anh ta cũng nên.
"Khu vực sân phẳng của Tobys Corners là một cái sân khá dành cho dân nghiệp dư," Peter nói với cô khi họ bước đến sân golf trên đồi. Anh ta ra hiệu cho hai cậu bé vác gậy. "Tuy nhiên, nếu như em đã có chút kinh nghiệm về chơi golf thì chúng ta nên chơi ở trên sân này." Anh ta mỉm cười với cô, vừa ra vẻ kẻ cả đồng thời vừa ra vẻ thách thức cô. "Sân này đòi hỏi kĩ năng nhiều hơn."
Kate mỉm cười lại với vẻ thận trọng.
"Dĩ nhiên là nó không đến nỗi không thể chơi được như mọi người vẫn ca thán đâu." Peter cười thích thú rồi đưa cái túi của mình và cái túi anh ta thuê cho cô cho hai cậu bé vác gậy mà không hề quay lại nhìn chúng. "Trên thực tế," anh ta nói thêm, "anh đã thường ghi điểm dưới mức thông thường một chút ở đây."
Hai cậu bé vác gậy ở vào khoảng hai mươi tuổi, và cậu bé có mái tóc đỏ rực trông khá quen thuộc. Kate nhìn thấy chúng nhìn nhau và nhăn nhở cười khi Peter tuyên bố anh ta chơi dưới mức trung bình. Thêm một điểm cho Jake. Làm thế nào cô kiếm được những người đàn ông này nhỉ?
Những anh chàng này là những gì ngươi đang tìm kiếm, đúng không? Cao ráo, nổi bật, thành đạt, và giàu có. Ngươi chỉ quên mất không đưa đức tính "trung thực" vào trong bản miêu tả nghề nghiệp của ngươi thôi.
"Em có muốn cá cược một chút không?" Peter đang chăm chú nhìn cô với vẻ ngây thơ. "Thậm chí anh sẽ chấp em mười điểm dẫn trước."
Bố cô thường vẫn cười kiểu đó ngay trước khi ông hoàn thành một thương vụ. Cô đã luôn ghét nụ cười đó. Làm thế nào để thoát ra khỏi cuộc hẹn này bây giờ nhỉ?
"Em đã từng chơi golf trước đây chưa?" Peter hỏi.
"Ồ, một hay hai lần gì đó." Cô nói, trong đầu thầm nói thêm, từ hồi học đại học lúc tôi còn nằm trong đội tuyển golf của trường. Vấn đề là cái thời học đại học đó đã cách đây mười bốn năm rồi.
"Thế cá năm mươi đô nhé?" Anh ta hỏi.
Mình không thể tin được chuyện này, Kate nghĩ. Anh ta đang cố gắng dụ dỗ mình, và rồi có lẽ anh ta sẽ cố gắng lừa gạt mình. Ôi, quỷ tha ma bắt các người đi, Peter-Derek-Paul-Terence. Tôi đã mệt mỏi vì bị những người đàn ông như các người lợi dụng rồi. Lần này tôi sẽ thắng, và tôi không chỉ nói về golf đâu đấy.
Cô ngẩng lên cười rất tươi với anh ta. "Một trăm đô thì thế nào?" Cô phản công.
Peter rạng rỡ cười lại. "Tốt thôi, tốt thôi."
Anh chàng vác gậy tóc đỏ của cô kín đáo lắc đầu với cô, và cô nháy mắt lại với cậu ta. Mắt cậu ta mở lớn rồi trao đổi ánh mắt với cậu bé vác gậy còn lại.
Cú đánh đầu tiên của Peter treo bóng vào trong mảnh sân gần đó. Khi anh ta và cậu bé vác gậy của mình đuổi theo đến nơi trái bóng dừng lại, Kate lấy chiếc ống nhòm ra, giữ nó giấu trong bàn tay của mình. Khi họ đã đến mảnh sân bên kia, Peter giơ tay vẫy cô và quay lại tìm quả bóng của mình. Kate liền đưa ống nhòm lên nhìn và thấy anh ta đá trái bóng ra khỏi khu vực rough.
(Một sân golf tiêu chuẩn có 18 lỗ, mỗi lỗ chia ra làm nhiều loại địa hình, trong đó có một số loại địa hình chính. Rough: là khu vực có cỏ ở rìa đường bóng, cỏ rậm và dài hơn khu vực fairway. Nếu bóng rơi vào đây sẽ rất khó đánh.)
"Tôi thực sự tin là trái bóng của đối thủ của mình vừa mới nảy lên thêm một lần nữa." Cô thì thầm với anh chàng vác gậy.
"Những trái bóng của đối thủ của chị sẽ luôn như thế đấy." Cậu bé vác gậy của cô trả lời.
"Thật thế ư, lúc này à? Tôi là Kate." Cô chìa tay cho cậu ta.
"Tôi tên Mark." Cậu ta trả lời và nắm lấy tay cô.
"Anh chàng phục vụ quầy bar," Kate nhớ lại. "Có chuyện gì mà cậu không làm ở đây không?"
"Không nhiều lắm." Mark nói với vẻ hồ hởi. "Tôi đang học về quản lý khách sạn, và Will muốn tôi học mọi việc từ mặt đất trở đi."
Kate quan sát ngọn đồi dựng đứng. "Ồ, mặt đất ở đây chắc chắn là dựng đứng rồi."
"Điều đó sẽ dễ dàng để chơi gian lận với chị hơn." Kate quay lại liếc ánh mắt sắc như dao cạo nhìn cậu ta, và Mark gật đầu. "Thật không may đó là sự thật. Tôi nghĩ là chị sắp mất một trăm đô rồi."
"Ồ, không đâu." Kate nói. "Tôi quen với việc đứng thẳng trong những trận đánh trên địa hình dốc đứng, và tôi sinh ra để làm người chiến thắng. Bố sẽ không chấp nhận cho tôi có một kết quả tồi tệ hơn đâu." Cô đặt bóng vào điểm phát bóng và đánh nó nhẹ nhàng vào trong sân cỏ.
"Tôi có cảm giác là tôi sẽ thích trận đấu này cho xem." Mark nói.
"Ồ, tôi cũng thế." Kate nói.
website: