Sau một buổi chiều ngồi trong phòng cấp cứu, Kate cố gắng quên đi chuyện về Eric và thay vào đó tập trung vào việc chuẩn bị sẵn sàng cho công việc phục vụ quầy bar. Chuyện đó hình như đã là một ý tưởng tuyệt vời vào buổi tối hôm trước, nhưng mười tám giờ sau đó, khi không có năng lượng bôi trơn của những chai bia, cô lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên và cô cầm lấy ống nghe.
"Alô?"
"Cậu đã đính hôn chưa?"
"Jessie, hôm nay là Thứ Ba. Mình mới đến đây có bốn ngày. Mình vẫn chưa đính hôn. Cậu không có gì hay hơn để làm ngoài chuyện cứ gọi để cập nhận thông tin hàng giờ như thế à?"
"Không." Jessie nói. "Có chuyện gì thế? Những anh chàng mới thế nào?"
"Những anh chàng mới?" Kate bắt đầu cười phá lên. "Không ổn." Rồi cô nhớ đến Eric và ngay lập tức ngừng cười. "Không ổn chút nào."
"Cậu đã giết thêm một gã nữa à?"
"Im đi. Cậu nói nghe như Jake ấy."
"Ồ, đúng rồi, Jake. Anh chàng Jake ấy thế nào?"
"Rất đáng ghét. Thế gia đình Dershowitzes có thích cái bánh của họ lắm không?"
"Họ mê nó. Giờ thì nói ình nghe về Jake đi."
"Vì sao?" Kate duỗi người trên giường và chuẩn bị tinh thần để chiều lòng Jessie.
"Bởi vì mình nghĩ là anh ta nghe có vẻ thú vị." Jessie nói.
"Ồ, anh ta không được thế đâu. Nhưng mình thì có. Cậu sẽ rất tự hào về một số thứ mà mình đã làm à xem."
"Ví dụ?" Jessie hỏi với vẻ hoài nghi.
"Ừ thì, mình sẽ cứu một quán bar."
"Ồ, tốt." Jessie. "Chúng ta cần thêm nhiều những quán bar như thế."
"Không, đây chỉ là một quán bar đồng quê nho nhỏ thôi. Một chủ sở hữu, và đã bị thế chấp. Cậu sẽ thích cô ấy. Tên cô ấy là Nancy."
"Lại giống những ngày xưa tuyệt vời đó." Jessie nói và Kate có thể khẳng định từ giọng nói của bạn mình rằng cô ấy cảm thấy hài lòng. "Thế là cậu sẽ lại làm thêm một dự án kinh doanh nữa, đúng không?"
"Đúng thế. Mình biết cậu sẽ thấy vui."
"Tại sao cậu không hẹn hò với lão chủ ngân hàng người đang cầm giữ khoản thế chấp đó." Jessie gợi ý. "Rồi khi cậu đã bắt được anh ta quỳ mọp trên gối cầu xin cậu cứu cuộc sống của anh ta thì cậu có thể mặc cả với vụ giấy tờ."
"Không có lão chủ ngân hàng nào cả." Kate nói.
Jessie chờ đợi, và khi Kate không nói gì, cô bèn lên tiếng. "Thế ai là người cầm giữ thế chấp? Thôi nào, xì ra đi nào."
"Jake." Kate nói.
"Jake?" Jessie có vẻ không hiểu. "Một anh chàng làm công việc tay chân lặt vặt làm ông chủ ngân hàng?"
"Anh ấy không chính xác là một người làm công việc lặt vặt." Kate nói. "Dù sao thì mình cũng đang chuẩn bị đến chỗ Nancy tối nay và sẽ đem ít sổ sách về, và rồi cô ấy sẽ dạy mình trở thành một cô nàng phục vụ quầy bar."
"Một cô nàng phục vụ?" Jessie bắt đầu phá lên cười. "Nghe thật tuyệt đấy. Một công việc thực sự để thay đổi."
"Mình nghĩ nó sẽ rất thú vị." Kate phản đối.
"Tốt," Jessie nói. "Mình không thể nhớ được lần cuối cùng cậu làm điều gì đó chỉ vì nó thú vị. Tất cả mọi thứ đối với cậu chỉ toàn là kinh doanh với kinh doanh."
"Không phải tất cả." Kate nói. "Mình đã đi tắm truồng sáng nay."
"Cậu đang đùa à?" Jessie nghe có vẻ thực sự bị ấn tượng. "Hoàn toàn trần truồng chứ?"
"Hoàn toàn. Thật dễ chịu."
"Cậu tìm ra được một nơi riêng tư ở chỗ nào dưới đó thế? Mình cứ nghĩ mỗi một mét vuông ở đó đều nhung nhúc toàn những du khách chứ."
"Có một chiếc hồ nhỏ khá là hẻo lánh ở đây." Kate nói. "Và mình đã dậy rất sớm."
"Thế nghĩa là cậu hoàn toàn chỉ có một mình." Jessie nói với vẻ mơ màng. "Có lẽ mình nên xuống đó." Khi Kate không nói gì, cô nói thêm. "Cậu chỉ có một mình chứ?"
"Ờ thì, lúc đầu là thế." Kate nói, cảm thấy ghét cái điều mà cuộc đối thoại đang dẫn đến. "Vậy lúc này cậu đang làm cái bánh nào thế?"
"Ý cậu là gì, lúc đầu là thế?"
"Không có gì. Cậu đang làm bánh, đúng không?"
"Đúng thế, một cái bánh cưới. Thế chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có gì xảy ra cả. Đám cưới của ai?"
"Kate."
Kate thở dài. "Mình đã ở đó quá lâu. Jake hiện ra trên bờ lúc mình quay trở lại."
Jessie bắt đầu phá lên cười. "Mình phải gặp Jake mới được. Thế làm thế nào cậu ra khỏi hồ được? Không, chờ, chờ đã. Mình biết. Cậu bắt anh ta quay lưng lại, và anh ta làm theo vì anh ta là một quý ông lịch sự?"
"Không, mình không làm thế." Kate nói với vẻ bị xúc phạm. "Mình chỉ đơn giản là bước ra khỏi hồ, mặc váy vào, và rồi quay trở về cabin."
"Cậu để một gã đàn ông nhìn thấy cậu không mặc gì?" Jessie ré lên.
"Ồ, không phải là chưa có người đàn ông nào từng nhìn thấy mình không mặc gì trước đây." Kate nói.
"Hoàn toàn trần như nhộng trong ánh sáng ban ngày với một người hoàn toàn xa lạ?"
"Jessie, chỉ là Jake thôi mà."
"Chỉ là Jake." Jessie im lặng một lát. "Anh ta có nói gì không?"
"Có." Kate nói. "Anh ta nói là mình đã cải thiện buổi sáng của anh ta. Giờ thì nói ình nghe về cái bánh nào."
Jessie lại phá lên cười. "Làm thế nào mà cậu có thể đối mặt với anh chàng này lần nữa?"
"Mình đã trải qua cả buổi sáng trên hồ với anh ta." Kate nói. "Tối nay anh ta sẽ dạy mình chơi bi-a. Anh ta chỉ là bạn. Đó là tất cả. Không phải một phần của kế hoạch. Nhưng nói về kế hoạch, mình đã đi cưỡi ngựa với một anh chàng rất tử tế chiều nay, anh ta có thể là người hoàn hảo."
"Cậu ngồi trên lưng một con ngựa?"
"Chắc chắn rồi." Kate nói. "Eric hướng dẫn mình. Anh ấy rất kiên nhẫn."
"Cậu cưỡi ngựa?"
"Ồ, thực ra thì không chính xác là thế." Khi Jessie không nói gì, Kate thở dài và nói tiếp. "Con ngựa đá vào đầu gối anh ấy, vì thế bọn mình phải đến phòng cấp cứu..." Cô dừng lại vì Jessie lại bắt đầu rú lên cười ngặt nghẽo. "Dừng lại. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời."
"Ôi, anh ta không chết, chỉ què thôi." Jessie nói. "Kể thêm ình về Jake đi."
"Mình không có hứng thú với Jake." Kate nói.
"Xem nào, mình có thể có đấy." Jessie nói. "Anh ta nghe có vẻ rất tuyệt. Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mình không biết." Kate nói, cảm thấy cáu kỉnh. "Có lẽ gần bốn mươi rồi."
"Có vợ chưa?"
"Đã ly dị." Kate nói. "Với một cô nàng làm trợ lý biện lý quận tên là Tiffany – một người rất tuyệt khi ở trên giường."
"Ôi, ôi, ôi" Jessie nói. "Kể thêm ình đi."
"Không." Kate nói. "Anh ta không phải mẫu người của cậu. Mình phải đi rồi. Mình phải chuẩn bị sẵn sàng để còn phục vụ khách ở quầy bar, và rồi mình phải gọi cho Eric để xem anh ấy cảm thấy thế nào bởi vì anh ấy thực sự có tiềm năng cho kế hoạch của mình. Và ngày mai, mình sẽ đi chơi với một chuyên viên môi trường tên là Rick, người mà ngay cả Jake cũng phải thừa nhận là một anh chàng tuyệt vời."
"Lại là Jake. Cậu có chắc là anh ấy không phải là mẫu người của mình không?"
"Tuyệt đối không." Kate nói.
"Anh ấy có anh em trai gì không?"
"Will," Kate nói. "Anh ta trẻ hơn Jake, rất đẹp trai, cực kỳ dễ chịu, mặc một bộ plet trông như một anh chàng trên bìa của tạp chí GQ (một tạp chí về đàn ông), điều hành toàn bộ khách sạn gần như là một mình, và được coi là anh hùng của toàn thị trấn bởi vì anh ta đã cứu nơi này bằng chính bàn tay của mình. Xuống đây đi, mình sẽ giới thiệu anh ta cho cậu."
"Một anh chàng mặc plet à? Không, cảm ơn. Nhưng anh ta nghe có vẻ giống anh chàng hoàn hảo của cậu đấy." Jessie nói. "Hai người có thể cùng nhau điều hành cái khách sạn đó."
"Will ư?" Kate nghĩ về điều đó. "Không. Anh ấy rất đáng yêu, nhưng anh ấy không dành ình."
"Vì sao?"
"Mình không biết." Kate lại cảm thấy cáu kỉnh. "Anh ta về lý thuyết đã đính hôn với một con cá nhồng tên là Valerie. Và anh ta không... Mình không biết nữa."
"Anh ta nghe giống với anh chàng trong kế hoạch của cậu đến từng milimet." Jessie nói. "Mình sẽ tiến tới nếu mình là cậu và nếu như mình vẫn còn kiên quyết theo đuổi cái kế hoạch cực kỳ mơ hồ mà hẳn là mình đã đá bay đi từ vài ngày trước đó."
"Kế hoạch này đang bắt đầu thành công rồi." Kate nói. "Giờ mình phải đi rồi. Mình sẽ phải phục vụ quầy bar vào tối nay."
"Mai nhớ gọi ình." Jessie nói. "Mình muốn nghe xem chuyện gì xảy ra với Ron."
"Rick."
"Gì cũng được. Và gửi tình yêu của mình đến Jake. Nói với anh ấy là mình không thể chờ đến khi gặp được anh ấy."
"Mình nói với cậu rồi, anh ta không phải mẫu người của cậu." Kate nói và dập máy xuống, vẫn còn nghe tiếng cười của Jessie lanh lảnh từ đầu dây bên kia.
website: