Mình không biết cậu ấy nghĩ cái gì thú vị đến thế, Kate nghĩ, và rồi tống Jessie ra khỏi đầu khi cô mở valise để tìm cái gì đó để mặc.
Đồ lót màu đen ư? Cô tìm thấy vài thứ trong suốt được thêu hoa màu hồng và vàng. Thật cổ điển. Chiếc váy màu đen của cô dài đến bắp chân, và với sự bốc đồng, cô túm lấy chiếc kéo cắt móng tay và cắt phăng nó phía trên đầu gối. Cô xõa tóc xuống, và rồi bởi vì cô trông có vẻ hơi yếu đuối với những lọn tóc quăn đó, cô liền đội chiếc mũ cao bồi màu đen của mình lên trước khi cô bước ra khỏi cửa.
Cô dừng lại trên bậc thang trên cùng. Xe của cô không có ở đó. Cô đã để nó lại chỗ Nancy buổi tối hôm trước vì cô đã uống quá nhiều bia nên không thể lái xe. Giờ thì sao đây? Cô sẽ gọi Nancy ư? Đi bộ? Sao đây?
Sau khi suy nghĩ một lát, cô ngồi xuống trên bậc thang cao nhất và chờ. Anh không nổi bật, không sâu sắc hay thành đạt, nhưng anh là người có thể tin cậy được. Jake, cô biết, sẽ nhớ ra là cô không có xe và sẽ đến đây đón cô.
***
Vào lúc bảy giờ ba mươi, Jake chui vào trong xe để xuống chỗ Nancy và nhìn thấy một chiếc giày của Kate ở trên ghế trước. Tuyệt. Xe của cô đang để ở chỗ quán bar. Anh thở dài và lái xe về phía cabin của Kate, giả vờ là mình đang rất cáu kỉnh mặc dù anh không có chút cảm giác nào như thế. Khi anh dừng xe lại ở phía trước nhà, cô đang ngồi trên bậc thang trước cabin của mình, mặc một chiếc váy bó và ngắn, vẫy tay với anh. Anh nhận ra là cô có một đôi chân rất dài và rất đẹp. Cô hẳn sẽ thu hút được một số anh chàng đáng gờm, và có lẽ là một vài lời gạ gẫm đáng kể. Anh cảm thấy có chút quan tâm, mặc dù anh tự nhủ với bản thận mình rằng sự quan tâm đó chẳng qua là dành cho những anh chàng trong thị trấn của anh mà thôi. Kate chui vào trong xe và mỉm cười với anh.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi bộ rồi, nhưng rồi tôi nhìn thấy anh xuất hiện và cứu sống tôi. Tôi rất biết ơn. Và tôi sẽ từ bỏ chuyện uống bia mãi mãi để anh không phải đưa tôi về nhà nữa."
"Không sao." Anh nói. "Chỉ cần cô cho tôi một ơn huệ và cố gắng không hẹn hò với bất cứ ai trong thị trấn vào tối nay. Dân số ở đây đã khá là ít rồi."
"Rất khôi hài." Kate nói.
Jake nhe răng cười. "Nói về chuyện cô và những người đàn ông, cô đã làm gì Allingham chiều nay thế?"
"Không có gì." Kate nói.
"Tôi nhìn thấy đội cứu thương."
"Con ngựa đã đá anh ấy."
"Cô có chắc là cô đã bỏ ba anh chàng mà cô đã đính hôn không?" Jake hỏi. "Thi thể của họ có được tìm thấy không?"
"Lái xe đi." Kate nói.
***
Nancy đưa cho cô một chiếc áo sơ mi không tay và một chiếc vest khi cô bước qua cánh cửa. "Giờ cậu là một người chuyên nghiệp. Hãy mặc bộ đồng phục này vào."
Cô thay đồng phục ở trong nhà kho, chiếc áo sơ mi có vẻ hơi chật một chút so với cô, chiếc vest thì lại hơi rộng. Ai quan tâm chứ? Cô đang ở Tobys Corners, và cô sắp sửa có một khoảng thời gian thú vị.
"Mình cảm thấy mình như là Debra Winger trong phim Chàng cao bồi thành thị ấy." Cô nói với Nancy khi cô kéo nghiêng chiếc mũ của mình về phía sau. "Ngoài việc cao hơn, béo hơn, già hơn và tóc vàng."
"Còn hơn thế nữa, cậu là một người kéo chuông chết người." Nancy đồng ý, đưa cho cô một cái khay với sáu chai bia trên đó. "Chiếc mũ là một ấn tượng tốt, cứ đội nó. Những thứ này là dành cho cái bàn ở trong góc phía trước mặt. Nhìn anh chàng trong chiếc áo bowling kia. Anh ta có tay đấy. Ồ, và những sổ sách mà cậu cần cho kế hoạch của chúng ta ở phía sau. Cậu có thể đem về cabin của cậu tối nay nếu cậu muốn."
"Mình muốn thế." Kate nói. "Mình thực sự trông chờ chuyện này. Mình yêu việc lên kế hoạch cho những công việc kinh doanh."
"Mình thì thà tự bắn vào chân còn hơn." Nancy nói. "Nhưng ai có sở trường của người nấy, mình nghĩ thế."
"Đúng thế, ngay lúc này thì sở trường của mình là trở thành một cô nàng phục vụ." Kate nói, kiểm tra lại chiếc mũ của mình qua gương. "Mình sẽ thật tuyệt cho xem."
Cô cảm thấy thật tuyệt. Tóc cô xõa ra trên vai, cơ thể cô tròn trịa trong chiếc sơ mi được cắt ngắn, mặt cô hồng lên vì nóng và vì hoạt động nhiều. Hẳn là cô không lên kế hoạch để mình trở nên như thế, nhưng cô phát hiện ra sau lúc đầu cảm thấy ngượng ngập rằng trở nên cực kỳ nữ tính như thế là một điều rất dễ chịu. Cô biết cô trông rất gợi cảm bởi cái cách những người đàn ông ngắm nhìn cô, cái cách mà cô chưa từng nhận được trước đây. Trước đây cô thường lạnh lùng, chấp nhận những ánh mắt đánh giá cô như thể cô là một mảnh đồ gốm đắt tiền. Những người đàn ông ở quán Nancy nhìn cô như thể cô làm bằng máu và bằng thịt. Điều đó làm cô vừa cảm thấy bối rối vừa thú vị. Cô cảm thấy mình có uy quyền thay vì bị sở hữu, cảm thấy được đánh giá cao thay vì bị thèm muốn. Cô kéo nghiêng chiếc mũ về phía sau và cười tươi với tất cả mọi người, thử nghiệm con người thân thiện trong bản thân mình, nhẹ nhàng đùa bỡn theo cái cách mà Nancy sử dụng với rất cả những người đàn ông mà cô gặp; và những người đàn ông đáp ứng lại theo một cách làm cô cảm thấy hãnh diện. Những người phụ nữ, cô nhận ra, thì chỉ đơn giản là thân thiện. Cô cảm thấy hạnh phúc và được sống một cuộc sống hiếu kỳ. Kế hoạch duy nhất cô có trong đầu lúc này là kế hoạch dành cho quán bar của Nancy.
Tuy nhiên, việc trở thành một cô nàng phục vụ, Kate phát hiện ra, không phải tất cả chỉ là nhún nhảy đi lại và tươi cười. Những thứ cô nhận được thêm là những người bạn thân thiện, là không khí phấn khởi, là những khoản boa, và được làm việc với Nancy. Còn những thứ rầy rà là chuyện đi lại không ngừng nghỉ và những bàn tay.
"Chỉ di chuyển xung quanh họ thôi, bạn thân mến." Thelma, một trong những người phục vụ ở đó khuyên cô. "Nếu họ sờ soạng, hãy đổ một ít bia lên họ."
Sally, người phục vụ còn lại, chỉ cho cô biết những gã khách kinh khủng nhất. "Đưa đồ uống cho họ từ phía bên này bàn. Họ sẽ nhìn thẳng xuống áo lót của cô, nhưng họ sẽ không thể chạm được vào cô."
Nancy hướng dẫn cô làm thế nào để pha đồ uống, rót bia, và vào sổ sách. Kate tập trung như thể cô đang ở trên ghế trường đại học, tìm hiểu không chỉ là tên của những loại đồ uống mà còn cả tên của những vị khách và thói quen của họ uống những loại đồ uống nào. Khi cậu của Jake - Early, một ông già bụng phệ mặc một chiếc áo sơ mi màu cháo lòng, bước vào quán bar và nói. "Làm ơn ột ly nữa." Cô liền nói. "Gin," và rót ra.
Nancy rất ấn tượng. Cô thậm chí còn ấn tượng hơn khi nhận ra Kate có thể làm điều đó với bất cứ vị khách nào chỉ cần họ gọi đồ uống đến lần thứ ba. "Cậu làm điều đó bằng cách nào?" Cô hỏi.
"Thuật nhớ." Kate nói. "Đó là cách mình đã vượt qua được trường đại học. Cậu tạo nên những câu nói có thể liên kết các từ với nhau. Cậu biết đấy, ví dụ như còn quá sớm để uống rượu Gin."
(Chơi chữ: "Its too Early for Gin." => là cách Kate nhớ ông cậu của Jake uống cái gì.)
Nancy lắc đầu. "Thật đáng kinh ngạc."
"Mình nghĩ là mình là một chuyên gia trong chuyện đó." Kate cảm thấy mình tự mãn một cách hơi thái quá.
"Mình cũng nghĩ thế." Nancy đưa cho cô hai chai bia. "Jake và Ben. Đến lượt họ rồi."Kate len lỏi tìm đường đến chỗ bàn bi-a.
"Này." Cô lên tiếng, và họ quay lại nhìn cô.
Jake nhìn chiếc áo sơmi của cô trong lúc cầm lấy chai bia của mình, và rồi anh quay đi.
"Đóng bộ đẹp lắm." Anh nói, "Đến giờ đã làm ai bị thương chưa?"
"Tha cho tôi một chút đi." Kate nói. "Không phải tất cả mọi người đều chết nhát như anh."
"Ồ, gần như quên mất."
Jake nói và boa cho cô năm đô.
"Cái này là dành cho cái gì?"
Anh cầm chiếc gậy của mình lên và bôi lơ cho nó. "Giúp tôi giải quyết một vụ cá cược với Ben."
"Cá cược gì?"
"Là cô có thực sự có mái tóc màu vàng hay không?"
Hồ nước sáng hôm đó!
Kate đỏ bừng mặt mũi và quay trở lại quầy bar. Cô dừng lại trước khi đến nơi và rồi bước quay lại chỗ anh.
"Ai thắng?" Cô hỏi.
Jake thực hiện cú đánh của mình.
"Tôi. Ben là một kẻ theo chủ nghĩa hoài nghi."
***
Khoảng mười giờ quán bar gần như đã vắng hẳn khách, vì thế mọi người đều nhìn thấy cảnh Sally đổi hướng đi để tránh bàn tay của Brad, rồi trượt chân vì dẫm vào một vũng bia bị đổ và bị bong gân mắt cá chân.
Jake nhìn Kate. "Tôi đã cảnh báo cô rồi." Anh nói. "Tôi đã cầu xin cô đừng có hủy hoại thêm bất cứ ai trong số dân ít ỏi của thị trấn rồi."
"Ôi, thôi nào." Cô nói. "Chuyện này là lỗi của tôi sao?"
"Thôi được, cô đúng."
Anh đặt chiếc gậy của mình xuống. "Lần này không phải lỗi của cô."
Anh bước tới giúp Ben đưa Sally vào trong xe của Thelma.
Nancy vẫy gọi cô lại.
"Công việc mà mình mời chào đó giờ thực sự là nghiêm túc đấy. Cậu có thể lấp chỗ trống của Sally vài đêm được không?"
"Chắc chắn rồi." Kate nói.
"Từ sáu đến mười một giờ, thứ Tư và thứ Năm. Nếu Sally vẫn chưa quay lại vào thứ Sáu, thì sẽ là từ sáu đến một giờ sáng."
"Nghe tuyệt đấy." Kate nói và quay lại lau dọn bàn.
Chân mình nhức nhối, nhưng mình thích việc này, cô nghĩ. Mình nợ Jessie rất nhiều cho chuyện này.
website: