Săn Hồ Ly

“Nghỉ ngơi tí đi!” Xích Triệt bên cạnh rót vào tai Tiểu Thúy những lời nỉ non.
Tiểu Thúy gần như kiệt sức sau màn vừa rồi, những tế bào vận động bây giờ chỉ ở trạng thái tĩnh, gần như đòi bãi công vì sự mãnh liệt của gấu xám. Cô nằm dựa vào lòng anh, đôi mắt nhắm chặt mơ màng rồi đi sâu vào giấc ngủ.
Ở bên cạnh, anh khẽ nhìn cô vuốt ve, sau đó mặc đồ rồi đi vào buồng chỉ huy.
Tại buồng chỉ huy.
Arsenè, Hiroshi, Holmes mỗi người ngồi một góc, tay họ không ngừng bận rộn. Những khối hình trên con rubic xoay tròn thần tốc một cách khiến người khác hoa mắt, cho đến khi cả ba đồng thời khiến 36 ô một mặt điều là một màu, thì Xích Triệt cũng xuất hiện trước mắt họ.
Hiroshi ở bên cạnh cười cười ẩn Ý. “Chủ nhân, chắc đã no bụng rồi nhỉ?”
Cả hai người còn lại đều biết sự dè bỉu của Hiroshi mà lắc đầu trong bụng. Họ đã đợi anh ở đây hơn một tiếng rồi, điều này chưa từng xảy ra, vì chủ nhân của họ xem thời gian chính là vàng bạc. Nhưng lần này anh lại bắt họ chờ như thế, không nghĩ sâu xa những gì xảy ra trong phòng Tiểu Thúy cũng không được.
Xích Triệt lườm lườm Hiroshi, sau đó đi đến chiếc sopha trung tâm, chiễm chệ ngồi xuống.
“Ta muốn gia tộc đó tất cả…một vết tích cũng không còn.” Đôi mắt bây giờ khác hẳn một trời một vực với sự dịu dàng như nước khi ở cùng hồ ly nhỏ, khắc nghiệt cùng tàn nhẫn đến độ không ai bằng.
“Chủ nhân, chúng tôi hiểu ngài muốn nói cái gì, không cần ngài ra lệnh, chúng tôi cũng tự khắc sẽ ra tay.Có điều…ngài không nể tình lời thỉnh cầu của phu nhân sao ạ.” Arsenè vẫn ngồi điềm tĩnh.
“Arsnenè, ta chỉ hứa với bà là không phải chính tay mình tàn sát bọn chúng, nhưng ta không hề hứa là những người khác không thể giết sạch bọn họ. Cho nên, ta có quyền phá hủy hoại hết bọn chúng, còn bọn chúng phải phơi xác thế nào thì ta không quan tâm. Điều đó chỉ có thể đổ lỗi rằng, bọn chúng đã gây ra quá nhiều ác nghiệt, cần phải tự mình nhận lấy. Ngươi hiểu Ý ta chứ?” Xích Triệt vừa nói vừa cười nham hiểm.
“Arsenè, ngươi theo chủ nhân lâu như vậy, sao lại có một câu hỏi ngu ngốc đến thế. Ngươi không biết lời hứa là thứ dễ luồn lách nhất hay sao.” Hiroshi nhìn Arsenè cợt nhã chế nhạo.
“Việc ta làm không cần ngươi dạy.” Arsenè tỏ ra bực tức với lời nói của Hiroshi, hắn dựa vào cái khỉ gì mà dám nói như thế.
“Vậy sao, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi, mục đích của chúng ta không chỉ là như thế đâu, nếu ngươi nông cạn mà thẳng tay triệt tiêu tất cả đầu mối, ngươi sẽ rất thê thảm đấy.” Hiroshi cười nham hiểm.
Nhưng nụ cười trên mặt chưa duy trì được bao lâu, thì một gáo nước lạnh đã dội thẳng từ đầu anh xuống. Xích Triệt bắn ra những tia âm lãnh, lời nói muốn làm cho trái tim Hiroshi điêu đứng. “Hiroshi, ngươi có biết vừa phạm một sai lầm gì không hả?”
Hiroshi ngớ ra. “Sai lầm gì chứ?”
“Đó chính là cái bản tính thối của ngươi. Ngươi có biết, Tiểu Thúy dễ dàng thông qua sự nóng nảy của ngươi mà nhận ra được kế hoạch của chúng ta hay không. Ngay từ đầu ta đã nói gì với bọn ngươi hả?” Xích Triệt gần như gầm lên, nỗi tức giận bộc phát dữ dội. Hắn bảo Mei và Tiểu Thúy ra ngoài, chính là không muốn cô xen vào mối quan hệ phức tạp trong gia tộc Hunter. Hắn sợ nhất chính là việc Tiểu Thúy phát hiện ra bí mật về cái chết cha mẹ cô, đến lúc đó, hắn cũng không biết cô có đủ can đảm mà đối mặt cùng hắn không nữa. Cho nên, hắn buộc phải dập tắt hết tất cả các nguồn tin tức liên quan đến chuyện 20 năm trước, thế mà tên khốn Hiroshi này lại gàn dở đến vậy, bộc lộ bản chết tiệt của hắn một cách rõ ràng như thế, tất cả đã đánh động đến sự chú Ý của cô gái nhỏ.
“Không ngờ đường đường là một hộ pháp lại để người khác bắt thóp được tâm tính của mình. Hiroshi, ngươi tệ quá rồi đây!” Holmes mỉm cười dè bỉu.
“Câm miệng cho ta!” Hiroshi bực tức phát điên, dám đá động đến hắn như vậy, tên bác sĩ kia muốn không sống yên hay sao.
“Ngươi lại như thế, đúng là trời sinh mỗi người một tính. Hiroshi, ta đã nắm được khuyết điểm của ngươi rồi. Không ngờ, một hộ pháp đỉnh đỉnh đại danh lại bị một cô gái phát hiện ra điểm chết của mình, thật là trớ trêu.” Holmes cười sảng khoái, hắn rất thích chọc gậy bánh xe Hiroshi. Những lần trước tên này dám lợi dụng hắn trong lúc túng quẫn mà buộc hắn chế tạo mấy thứ thuốc hại đời con gái người ta, lần này được dịp, hắn phải trả thù.
Hiroshi nghe Holmes nói thì bật cười, hắn chồm qua nhìn vào cặp mắt nâu ma mị của Holmes, khóe môi đọng lại một chút trào phúng. “Vậy sao, Holmes, ngươi đánh giá cô ấy quá thấp rồi, nếu có một ngày ngươi chết dưới tay cô ấy, ngươi cũng không biết mình chết như thế nào đâu. Không chừng, cái đầu Quỷ Y của ngươi còn không bằng một góc của cô ấy đấy chứ.”
“Ngươi…” Nét mặt của Holmes khẽ xám xịt, hắn cực kì cay nghiệt khi ai đó khinh thường bộ óc của hắn.
“Câm miệng hết cho ta!” Lời nói vừa phát ra, làm cho cuộc đấu khẩu của Hiroshi và Holmes điều dừng lại, không ai trong bọn họ dám ngang tàng mà chống trả vũ lực mãnh liệt từ hầm băng kia.
“Tất cả bọn ngươi, hủy tất cả các ngày phép trong năm nay, nếu ta thấy bọn ngươi dám lơi tay phút nào, coi chừng những bộ phận trên cơ thể các ngươi đấy.” Xích Triệt cảnh cáo xong thì ra khỏi căn phòng. Trước khi lướt qua cánh cửa, anh cũng không quên bỏ lại một câu cho Arsenè. “Arsenè, ta vừa muốn nắm được cái đuôi của hắn, vừa muốn không còn một hơi thở nào của gia tộc Furihasama. Ngươi nên biết tính tình của ta, đối với những thứ ta cho là không chảy trong máu huyết của mình, thì nó là không phải.”
Đôi mắt của cả ba trong phút chốc khẽ gợn sóng, không cho là máu huyết thì sẽ không phải? Có lẽ trên đời này, chỉ có hắn mới có thể phủ nhận toàn bộ như thế.
Xích Triệt cũng không muốn ngó ngàng đến biểu cảm của ba người kia, đơn giản, thứ anh quan tâm không phải là suy nghĩ của họ, mà việc anh nâng niu nhất…
Bên cạnh giường Tiểu Thúy, một mảng dần lún xuống, cả cơ thể to lớn của anh áp sát vào cô. Có lẽ mỗi khi được ôm cô trong vòng tay, tâm tình và bộ óc của anh mới được thả lỏng. Rất lâu rồi, thứ xúc cảm này mới lại quay về và khiến anh dễ chịu như vậy.
“Anh trở về rồi.” Tiểu Thúy lim dim đôi mắt, miệng cô vô thức phát ra.
“Ừm, ngủ không được ngon sao?” Xích Triệt vòng cánh tay dắt trên eo cô, đầu vùi vào mái tóc đen dài đang xả bung trên gối.
“Loài hồ ly có thính giác và khướu giác rất nhạy, mùi vị nếu đã cho là quen thuộc, thì nó sẽ nhận ra rất nhanh, như là ở anh, hương vị này em nhớ rất rõ.” Cô vừa nói vừa cười, nụ cười ấm áp khiến tim anh tan chảy.
“Tiểu Thúy, sau khi đáp xuống Boston, đừng ở chỗ bạn em nữa.” Xích Triệt dịu dàng vuốt ve bờ vai trần quyến rũ của cô.
“Ừm.”
“Anh đang nói nghiêm túc.” Xích Triệt khẽ bật cười, bộ dạng ngáy ngủ này của cô khiến anh cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Tiểu Thúy chợt mở mắt, cô xoay người lại đối diện với anh, đôi mắt màu hổ phách mở to cũng đầy nghiêm túc. “Nếu em nói không đồng Ý, liệu anh sẽ cam tâm mà không giở trò, em biết rõ lòng dạ anh thâm độc đến cỡ nào.” Tiểu Thúy mỉm cười, sau đó bổ sung thêm một câu khiến lòng Xích Triệt vô cùng sung sướng. “Hơn nữa, em muốn biết nhiều thứ về anh. Mà muốn chạm vào cõi lòng của ai đó, thì bước đến trái tim họ là cách nhanh và hữu hiệu nhất.”
Tiểu thúy nở rộ nụ cười, nhưng trong tâm tư, cô ngàn lần xin lỗi Xích Triệt. Có một thứ cô không muốn nói, đó chính là cô cũng muốn tìm hiểu khúc mắc 20 năm trước là như thế nào, cha mẹ cô chết ra sao, lời giải cho bí mật này cũng chính là một trong các mục đích cô muốn sống cùng anh.
“Nhưng em cũng có qui định của riêng mình. Mặc dù vừa rồi anh đã dùng thứ phương pháp rất đê tiện để ép buộc em, nhưng em muốn trong mỗi quan hệ bạn bè của mình, em được tự do, điều đó giống như tôn trọng khoảng không cá nhân của em và anh vậy. Dù chúng ta có nồng nhiệt cách mấy, thì mỗi người cũng phải có khoảng lặng của riêng mình, đó là vùng cấm kị tối thiểu em muốn giữ cho bản thân, anh hiểu chứ?”
Mặt Xích Triệt đột nhiên trở nên không vui, miệng anh phát ra mấy lời hầm hầm. “ý em là em vẫn muốn tiếp xúc với tên Ngạo Dận đó.”
Tiểu Thúy nghe lời Xích Triệt nói thì bật cười khúc khích, cô chồm người về phía anh, đôi tay trắng nõn vân vê khuôn mặt đẹp đến cường ngạnh kia. “Câu nói của anh làm em rất vui nhưng cũng rất buồn đấy.” Cô cười cười.
“Hừm, buồn với vui gì chứ.” Anh nhíu chặt mày.
“Vui chính là vì anh thật sự ghen tuông thái quá, nếu không yêu sao lại nảy sinh cảm giác này chứ. Còn buồn bởi vì…anh không thật sự tin tưởng em.” Tiểu Thúy lộ vẻ nghiêm túc, lời nói từ đùa vui lúc này lại trở nên cứng rắn và nghiêm nghị.
Xích Triệt nhìn biểu cảm của Tiểu Thúy thì có phần lúng túng. Nếu phải tự mình giải mã một lĩnh vực mà anh mù tịt, điều này giống như một đứa trẻ tập viết mà không có giáo viên hướng dẫn vậy, chứ viết ắt hẳn sẽ lệch lạc vô cùng.
“Tại sao lại nói vậy?” Xích Triệt hỏi, anh quả thật rất yêu cô, đây là sự thật anh không chối bỏ, cảm giác đó tồn tại và khiến anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Vì một điều rất đơn giản, anh lo sợ, đó là cảm giác bất an trong tình yêu, nguyên nhân cơ bản nhất chính là ở việc anh không đủ tin tưởng vào tình yêu này, hoặc…cô gái anh yêu.” Tiểu Thúy buông bàn tay trên mặt anh xuống, đầu cô gối vào lồng ngực vững chảy của anh, giọng nói nhẹ nhàng mà quyến rũ, chảy vào từng ngỏ ngách trong lòng anh. “Anh không cảm nhận được điều đó sao, ghen là một việc không xấu, nó chứng tỏ tình cảm giữa hai chúng ta vẫn đang tồn tại, nhưng không tin tưởng là một mối nguy hiểm, nếu anh không loại bỏ, thì một ngày nào đó…” Tiểu Thúy nói một nửa thì ngừng lại, vì cô không dám nói tiếp, cô sợ những mất mát đó sẽ khiến cô không chịu nỗi.
Ngay lập tức, Xích Triệt chụp lấy bàn tay cô, sự mạnh mẽ của anh bao trùm cô, anh biết những thứ cô còn đang ngần ngại không nói ra, giống cô, anh cũng vô cùng lo sợ “Sẽ không có ngày đó đâu, anh sẽ không để điều đó có thể tồn tại.”
“Xin lỗi em, Tiểu Thúy, anh quả thật đang làm một chuyện rất ngốc phải không?” Xích Triệt trân trọng nâng niu khuôn mặt thuần khiết anh hằng yêu mến, những ngón tay quyến luyến mà vẽ ra những đường nét quyến rũ kia, cánh tay còn lại vô thứ xiết chặt cả người cô lại.
“Không ngốc, ngược lại, rất đáng yêu.” Tiểu Thúy thoát khỏi cánh tay anh, cô xoay người lại đối diện anh, giọng nói đã trở lại vui vẻ và phấn khích. “Anh giống như một cậu học sinh tiểu học, biết lỗi và nhận lỗi, điều này rất tốt.” Cô cười cười, thật tâm trong lòng cô đang bừng bừng kích thích vô hạn, cô nghĩ, từ lúc bảy tuổi đến giờ, đây ắt hẳn là câu xin lỗi đầu tiên của anh. Một kẻ như anh, nếu muốn phát ra lời ấy có lẽ rất ngượng ngùng cùng dũng cảm, cô cảm nhận rõ anh đang chấp nhận lại thế giới này, bởi vì, “xin lỗi” là hai từ cơ bản nhất mà một nhân tính bình thường cần có.
Xích Triệt nhìn biểu tình trêu ghẹo của Tiểu Thúy, thì cũng nổi Ý cười, nụ cười của anh nở rộ trên môi, hàm răng trắng bóng càng khiến anh có sức hút dữ dội hơn.
“Em đã nói với anh, anh thật quá tự ti đi. Đẹp trai thế này sao lại mắc chứng bệnh ấy chứ, anh không tự tin khi đứng bên Ngạo Dận sao.” Tiểu Thúy ngầm trêu ghẹo.
Xích Triệt trong phút chốc chuyển người, cả cơ thể to lớn đồ sộ vây chặt Tiểu Thúy bên dưới, đôi môi của anh ướm màu xấu xa. “Anh luôn tự tin có thể đè bẹp hắn, đặc biệt là một thứ.”
“Thứ gì?”
Xích Triệt kề sát tai cô thủ thỉ. “Đó là hoàng tử của anh cùng công chúa của em do Ý trời sắp đặt, độ hòa hợp gần như tuyệt đối. Anh tuyệt đối chắc chắn, chỉ duy nhất anh mới khiến em biết thế nào là thiên đàng và địa ngục.”
Sau đó, không chừa một giây, anh lại lao xuống cướp đoạt cô, trong không khí nhiệt lường không ngừng trỗi dậy và bao trùm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui