Săn Mỹ Ký

Khi Vấn Nhã tỉnh lại lần nữa thì ngoài cửa trời đã mờ sáng, trong lòng nàng giật mình, thầm nghĩ:

‘Không xong, không biết Vương đại ca có phát hiện mình một đêm chưa về hay không, nhanh đi về thôi.’

Vừa định đứng dậy mặc quần áo, phát hiện toàn bộ cơ thể nàng bị Quân Nghị Lân ôm vào trong ngực, mội cái tay lớn để ngang phần eo của nàng, nàng hơi chút động, Quân Nghị Lân sẽ tỉnh lại, nàng lập tức không chút do dự điểm huyệt ngủ của hắn.

‘Vận động cả đêm, vất vả cho hắn rồi, cũng nên để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc hắn tỉnh lại không biết hắn sẽ gặp phải kích thích gì, chính mình rời đi trước vẫn tốt hơn.’

Vấn Nhã, sửa sang lại quần áo, vẫn là trang phục tiểu sinh tối hôm qua. Quay đầu nhìn tiểu nam nhân đang ngủ say, nhớ tới một đêm điên cuồng, thầm nghĩ:

‘Hai huynh đệ nhà này ở phương diện đó thật đúng là cường hãn nha, chẳng lẽ là vì xuất thân Hoàng gia, hơn người một bậc? Thật choáng váng ~’

Vấn Nhã lắc đầu, đi ra phía trước cho Quân Nghị Lân một nụ hôn, đem dạ minh châu đặt ở đầu giường, xoay người rời đi.

Sáng sớm đầu mùa đông sương trắng mờ mịt, sương rớt vào nóc nhà, ven đường giống như bịt kín một tầng con đường mỏng manh, có hương vị trời đông giá rét.

Vấn Nhã nắm thật chặt trường bào màu trắng trên người, sợ run cả người, vội vàng hướng khách điếm bước vào.

Còn chưa tới cửa, chỉ thấy một người bóng dáng cao lớn đánh tới, Vấn Nhã chạy nhanh hướng bên cạnh nhảy qua, ngẩng đầu nhìn lên, Vương Lôi đầu đầy đường trắng nổi giận đùng đùng, giống như hung thần ác sát042 nhìn nàng chằm chằm.

“Nàng cả đêm đi nơi nào?”

Vương Lôi tức giận tới mức muốn đem tiểu nữ nhân này treo ngược lên cây một chút, sớm đã quên tiểu nữ nhân này là Quý Phi nương nương của Hoàng Thượng rồi.

Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn hận không thể ăn luôn của mình, thật là có điểm sợ hãi, co cổ lại. Bỗng nhiên linh cơ vừa động, đánh cái ngáp thật to, chu mỏ nói:

“Vương đại ca không thấy được Nhã Nhỉ đang giả trang sao? Mặc thành như vậy đương nhiên đi ‘Phong hương viện’ tìm cô nương rồi, nơi đó Tiểu Thúy cô nương thật đúng là tiểu yêu tinh, ép buộc ta cả đêm ngủ không ngon, bây giờ tay còn nâng không nổi đâu nè, bíp bíp. . dáng người đó, ngực là ngực, mông là mông, sờ thật sự sảng khoái a, Vương đại ca, lần sau Nhã Nhi mang huynh cùng đi.”

Vương Lôi vừa nghe nàng nói như thế, còn một bộ dạng say mê nữa, hoảng sợ nhìn nàng, miệng há to đến mức có thể nuốt vào một cái trứng gà luôn.

‘Chuyện này, này, đây là nữ nhân sao?’

Bộ dạng không nhận nổi kích thích, cằm như rơi xuống đất không khép lại được.

Vấn Nhã thấy bộ dạng hắn si ngốc ở đó, che miệng cười trộm rồi đi vào lâu ngủ bù.

‘Ôi, eo nhỏ của ta, bắp chân của ta, đau, quá chua, bà mẹ nó đau quá! ’

Quay đầu lại nhìn thấy Vương Lôi, còn không hiểu ra sao đang ở trên mặt đất tìm cằm thì phải.

Ha ha.


Vấn Nhã cảm giác vừa ngủ, tỉnh lại đã vào lúc giữa trưa rồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, lúc này mang lại cho mùa đông thêm một tia ấm áp. Vấn Nhã duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị đứng dậy, thấy Vương Lôi lại ngồi ở trước bàn trừng mắt lớn nhìn nàng, một bộ mặt sợ nàng lại lén trốn đi, sợ tới mức nàng kêu to ra tiếng:

“Vương đại ca, làm sao huynh, tại sao lại ở chỗ này, làm ta sợ muốn chết.”

Vương Lôi nhìn người trước mắt không tim không phổi này, tiểu nữ nhân này lại ngủ được loạn thất bát tao nữa chứ, mạnh mẽ áp chế lửa giận hừng hực trong cơ thể, chỉ sợ hắn không kiềm chế sẽ đem nàng bóp chết mất.

Hắn đêm qua tưởng tượng sợ tới mức chết khiếp luôn, nghĩ đến nàng bị người bắt đi rồi, hắn tìm nhiều lần toàn bộ thành Lăng Châu, mà xém tí nữa trở về Hoàng cung lấy cái chết tạ tội rồi, nàng còn khen ngược, một người chuồn đi kỹ viện chơi, kêu hắn làm sao tìm được đây, còn cả đêm không trở về, trở lại cũng không an ủi hắn một chút, nằm ngủ như chết, thật sự là làm tức chết hắn mà.

Vấn Nhã nhìn hắn nắm chặc nắm tay, cho rằng hắn muốn làm thịt nàng, nhưng chuyện không muốn đã xảy ra, nàng cũng không nghĩ cả đêm không trở về, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể để cho hắn giết nàng cho hả giận được, chạy nhanh rời giường giữ chặt bàn tay to của Vương Lôi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên làm nũng nói:

“Vương đại ca, huynh đừng tức giận mà, là Nhã Nhi không tốt, Nhã Nhi không đúng, Nhã Nhi đáng chết, Nhã Nhi cam đoan về sau không phạm loại sai lầm này nữa, huynh liền tha thứ cho Nhã Nhi lúc này không được sao. Bụng Nhã Nhi thật đói a, Vương đại ca, chúng ta cùng đi ăn cái gì có được hay không vậy?”

Vương Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có tháo trang sức, vừa bực mình vừa buồn cười, muốn mắng nàng, hắn lại không mắng người, muốn đánh nàng, hắn lại không nỡ, nàng muốn nói cái gì đành để cho nàng nói đi, hắn đây là gặp phải ‘ngôi sao phiền phức’ a. Không khỏi buông nắm tay ra nói:

“Đói bụng rồi còn không mau đi rửa mặt, xem nàng cũng đem mình thành cái dạng gì rồi, ta đi xuống dưới lầu chờ nàng.”

Vương Lôi đã hoàn toàn quên thân phận của hắn, chỉ biết đại nam nhân hắn thích tiểu nữ nhân này.

Vấn Nhã vừa nghe liền vui vẻ nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

“Yes sir! Oh, không phải, là cám ơn Vương đại ca, Nhã Nhi lập tức là làm ngay, ha ha.”

Vương Lôi nghe ngôn ngữ kỳ quái của nàng, đã xoay người lại trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra đầy ý cười ngọt ngào.

Tâm bất tri bất giác đã rơi vào tay giặc . .

( Ụt : một ca nữa đã sa lưới, tội lỗi tội lỗi )

Làm cho Vấn Nhã ý cười đầy mặt, vui vẻ xuống lầu thì nhìn thấy Vương Lôi ngồi ở góc trước bàn, hiện tại đúng là thời gian ăn cơm, trong điếm đã có tiếng người ồn ào rồi, vốn trong lầu hai còn có một phòng trang nhã, nhưng Vương Lôi biết Vấn Nhã thích náo nhiệt.

Vấn Nhã hôm nay mặc y phục màu lam nhạt bằng bông, nhân tiện thời tiết chuyển sang lạnh hơn, ở bên trong nàng tăng thêm lớp y phục, nên thoạt nhìn nàng có điểm mập mạp, tóc dài đen nhánh thẳng thả xuống dưới, chỉ ở đỉnh đầu buộc hai cái bím tóc, hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn mập mũm mĩm của nàng, nhẹ nhàng khoan khoái linh động, tựa như búp bê vải đáng yêu.

Nhưng theo nàng càng ngày càng tới gần Vương Lôi, nụ cười trên mặt đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt phẫn nộ, chờ ngồi ở bên người Vương Lôi nàng đã tức giận đến đỉnh đầu bốc khói rồi.

Vương Lôi đương nhiên biết nàng đang giận cái gì, thuận ánh mắt của nàng nhìn lại, vị thiếu niên lạnh như băng lần trước đang cùng một vị cô nương đẹp như thiên tiên dùng cơm, hai người không nói không cười.

Kỳ thật Lãnh Sát nhìn thấy Vấn Nhã xuống lầu ngay khi nàng mới xuống, nhìn bộ dạng nàng tươi mát động lòng người, hắn giật mình, hắn biết tối hôm qua nam nhân anh tuấn ở tại cửa khách điếm đợi nàng một đêm, nhìn bộ dạng hắn ta lo lắng hắn cũng nhịn không được cũng lo lắng theo, cho tới bây giờ đã thấy nàng, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Vấn Nhã thấy Lãnh Sát nhìn cũng không nhìn nàng, trong lòng càng tức giận, đối với Vương Lôi lớn tiếng nói.

“Vương đại ca, huynh không biết đi, hiện tại nhiều người a, thật sự rất xấu rồi, bản thân làm tặc còn kêu người khác đi bắt tặc a, thật đúng là không phân biệt được mà.”


Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Sát, muốn hắn không chú ý cũng khó.

Vương Lôi biết ý nàng nói Lãnh Sát ngày hôm qua hiểu lầm chuyện hắn cùng nàng ở trong phòng, xem bộ dáng nàng ghen, chỉ biết Vấn Nhã đang giận hắn ta cùng nữ nhân khác ăn cơm, trong lòng không khỏi có điểm chua sót.

‘Xem ra tiểu nữ nhân này trong lòng có hắn ta, lại không biết có mình hay không.’

Vương Lôi trầm mặc, lặng yên không lên tiếng, hắn chán ghét nam nhân anh tuấn lãnh khốc kia, chán ghét Vấn Nhã đối với hắn như vậy.

Lãnh Sát cũng biết Vấn Nhã nói những lời này là nói cho hắn nghe, trong lòng thầm nghĩ:

‘Chẳng lẽ ngày hôm qua mình hiểu lầm nàng chăng.’

Trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng vẫn gục đầu xuống yên lặng ăn cơm.

Ở phía đối diện hắn, vẻ mặt Lãnh Yên Nhiên kinh ngạc nhìn sư huynh của nàng một chút không lên tiếng, lại nhìn một chút vẻ mặt hung ác của Vấn Nhã, thầm nghĩ:

‘Sư huynh cùng nữ oa nhi đó xem ra quen biết, nếu vậy tại sao không chào hỏi. Kỳ quái, sư huynh từ nhỏ cùng mình sống chung lâu nhất, chưa thấy qua vẻ mặt hắn đối với nữ hài tử ôn hoà như thế, nữ oa nhi này dựa vào cái gì đối với sư huynh hô to gọi nhỏ, nàng sẽ không đối với sư huynh có ý gì chứ. Không được, sư huynh là của ta, ai cũng đừng tính cướp đi.”

Nghĩ đến đây, kiều nhan khuynh quốc khuynh thành trở nên âm trầm, ánh mắt lợi hại cũng hung hăng quét về phía Vấn Nhã, giống như đang cảnh cáo nàng ấy vậy.

Vấn Nhã vừa thấy Lãnh Sát không để ý tới nàng, lại nhìn đến nữ nhân xinh đẹp đang trừng nàng, bằng thông minh tài trí của nàng không khó đoán ra nữ nhân này thích Lãnh Sát, chỉ là không biết Lãnh Sát có thích nàng ta hay không.

Vấn Nhã càng thêm giận dữ, đứng lên nhìn Lãnh Sát, lại đối với Vương Lôi nói:

“Vương đại ca, Nhã Nhi thật là có mắt không tròng, thế nhưng coi trọng nam nhân đứng núi này trông núi nọ, vong ân phụ nghĩa nữa chứ, Nhã Nhi còn đối với hắn nhớ mãi không quên, Nhã Nhi thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người. Đi, chúng ta đổi nơi khác, đừng làm trở ngại người ta tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái nữa, Nhã Nhi về sau không bao giờ muốn gặp lại hắn.”

Vấn Nhã rõ ràng trong phim truyền hình đã thấy nhiều, lời kịch luôn thuộc làu làu.

Nghe được nàng nói khóe miệng Vương Lôi hung hăng co rút.

Lãnh Sát nghe nàng nói về sau không bao giờ muốn gặp hắn nữa, lại hiểu lầm hắn, trong lòng quýnh lên, cũng đứng lên, giận dữ hét:

“Nàng nữ nhân chết tiệt, nói hươu nói vượn cái gì, ta làm sao đứng núi này trông núi nọ, vong ân phụ nghĩa chứ, lại làm sao tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái nữa, nàng, con mắt nào của nàng nhìn thấy hửm?”

Thánh nhân cũng phát hỏa nha.

Lãnh Sát giận dữ rống lên đem ba người toàn bộ kinh hãi. Giật mình nhất là sư muội hắn Lãnh Yên Nhiên, vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn sư huynh trước mắt này cùng ngày xưa khác nhau rất lớn nha, nàng chưa từng gặp qua sư huynh phát hỏa lớn như vậy, xúc động như vậy, xem ra sư huynh đối với nữ oa nhi này thái độ không đơn giản rồi a.

Trong lòng Vương Lôi suy nghĩ:


‘Miệng tiểu nữ nhân này cũng thật độc, đem hình tượng người ta lãnh khốc đem đi phá hủy, bất quá quả thật nàng có bản lĩnh này, mình cũng không phải chưa từng bị nàng ép đến phát điên. Xem ra thiếu niên đó có ý đối với Nhã Nhi.”

Vấn Nhã không dự đoán được thanh âm Lãnh Sát rống nàng lớn như vậy, sửng sốt một chút, khóc lớn nói:

“Wow ~ huynh làm gì lớn tiếng thét ta như vậy chứ, là huynh trêu hoa ghẹo nguyệt, đã vậy tìm mỹ nữ xinh đẹp như vậy, rồi lại còn tức giận ta nữa, huynh có phải chê ta xấu hay không, chê ta xấu huynh nói sớm đi, tại sao muốn nói người ta như vậy, Nhã Nhi không bao giờ muốn để ý huynh nữa, ô ô.”

‘Ta là tiểu hài tử ta sợ ai! ’

Giờ khắc này Lãnh Sát hoàn toàn hôn mê rồi, đây rõ ràng ông nói gà bà nói vịt mà, có lý lại nói không rõ được.

Vấn Nhã trông thấy Lãnh Sát bị nàng hù rồi, trong lòng đã cười, tự cảm thấy hiện tại nàng rất muốn động kinh. Lau lau nước mắt kéo tay Vương Lôi đi ra ngoài, miệng còn lớn hơn hát nói:

“Yêu ngươi là lỗi của ta, nhưng rời đi người lại không nỡ, nghe lời ngươi nói đối với ta, rất khổ sở. . .”

( Đây là bài ‘Gặp thoáng qua’043 của Vũ Đồng Phi, Hương Hương – tác giả đã cải biến bài hát, đặc biệt hát dễ nghe, âm điệu đó xứng với sự động kinh của Vấn Nhã, mọi người có thể nghe một chút nha)

Nàng vừa đi vừa quay đầu, nhìn bộ dạng Lãnh Sát cùng mỹ nữ kia ngây ra như phỗng, rốt cục nhịn không được cười to ra tiếng.

“Ha ha ha. . .”

Giờ phút này, khách nhân đang ăn cơm trong điếm đều đã dừng lại bát đũa nhìn một màn khôi hài kia, người người mắt trừng lớn cứng họng nhìn Vấn Nhã.

Trong lòng đều suy nghĩ:

“Tiểu nha đầu nhà ai, có phải điên rồi hay không!”

Vấn Nhã từng bước một vẫn hướng ngoài cửa đi ra, không để ý, lại đụng phải người, lúc này không phải nữ nhân, mà là nam nhân, bởi vì cái mũi nhỏ của Vấn Nhã bị đâm vào làm cho đau.

Vấn Nhã vừa muốn mắng chửi, ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải ‘A Vượng’ của nàng thì là ai nữa? Khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến đổi, lập tức nhào tới ôm cổ Quân Nghị Kỳ, dịu dàng nói:

“Kỳ ca ca, tại sao là huynh, Nhã Nhi rất nhớ huynh nha.”

Quân Nghị Kỳ không nghĩ tới ở trong này cũng có thể đụng tới Vấn Nhã, rất là ngoài ý muốn. Từ lần trước gặp nàng xong, hắn đối với nàng xinh đẹp đáng yêu vẫn nhớ mãi không quên, vốn định đi phủ Tả Tướng cầu thân, thú Vấn Nhã làm Tam Vương Phi của hắn, không nghĩ tới hắn còn chưa có hành động, liền truyền đến tin tức Vấn Nhã bị Hoàng Thượng nhìn trúng, tuyên vào cung làm Nhã Quý Phi.

Chỉ nhớ rõ lúc ấy hắn tức giận bóp nát một ly trà, tức giận sự bất lực của hắn. Tuy rằng không muốn, nhưng đành phải hi vọng thời gian có thể làm cho phai nhạt hình ảnh tiểu nữ nhân đáng yêu này trong hắn.

Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới hôm nay ở trong này đụng phải, lòng nhớ nhung của Quân Nghị Kỳ một khắc khi nhìn thấy nàng thì như cỏ dại lan tràn, bất chấp lễ nghi, gắt gao ôm nàng vào lòng, thấp giọng khàn khàn nói:

“Nhã Nhi, thật là nàng, Kỳ ca ca rất nhớ nàng.”

Không đợi Vấn Nhã trả lời, thị vệ phía sau Quân Nghị Kỳ liền mở miệng nói :

“Vương gia, mời lên lầu hai có một nhã gian ạ.”

Nghĩ rằng:

‘Vương gia ngày hôm nay sao lại luống cuống như vậy a, ở đại sảnh dưới đám đông nhưng lại ôm tiểu nữ tử như vậy, thực kỳ quái.’


Quân Nghị Kỳ lúc này mới biết được luống cuống của mình, buông Vấn Nhã ra, ôn nhu nói:

“Nhã Nhi đã dùng cơm chưa, không bằng cùng Kỳ ca ca dùng đi.”

Vấn Nhã thật cao hứng khi Quân Nghị Kỳ không có quên nàng, làm bộ ủy khuất nói:

“Nhã Nhi mới vừa rồi bị nam nhân đáng ghét làm tức giận đến ăn không ngon, đang muốn đổi lại chỗ khác đây, Kỳ ca ca muốn mời Nhã Nhi sao? Nhã Nhi cần phải ăn loại ngon nhất nha.”

Mắt to tròn lòe lòe sáng lên.

Quân Nghị Kỳ vừa nghe, liền tức giận.

‘Ai to gan dám khi dễ tiểu nữ nhân này như vậy a, coi như mình cũng không dám nha, nàng là Quý Phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái nhất, độc nhất vô nhị.’

Ngẩng đầu căm tức nhìn Vương Lôi ở phía sau Vấn Nhã, hắn đương nhiên nhìn ra được vị này là thị vệ của Vấn Nhã, thoạt nhìn công phu không kém, làm sao có thể để cho Vấn Nhã chịu khi dễ, kỳ quái.

“Sao lại thế này, ngươi không có hảo hảo bảo hộ Tiểu thư sao?”

Quân Nghị Kỳ trầm giọng nói.

Vương Lôi vừa định quỳ xuống thỉnh tội, bị Vấn Nhã một phen kéo lấy quần áo hắn. Hắn kinh ngạc nhìn Vấn Nhã.

“Kỳ ca ca, chuyện không liên quan đến Vương đại ca, huynh đừng trách huynh ấy, cũng không còn chuyện gì đâu, bụng Nhã Nhi thật đói, chúng ta ăn cơm trước có được hay không vậy?”

Nói xong cái miệng nhỏ nhắn nhăn lên nhìn Quân Nghị Kỳ.

Trong lòng Vương Lôi thực khiếp sợ, cảm kích nhìn Vấn Nhã.

‘Nàng thật sự đem ta làm ca ca đối đãi sao.’

Quân Nghị Kỳ bị bộ dáng khả ái của nàng chọc cười, ôn tồn nói:

“Được được được, chúng ta lên lầu ăn cơm đi, Nhã Nhi muốn ăn cái gì liền ăn cái đó được không?”

Vấn Nhã nhu thuận gật đầu, giống như khổng tước kiêu ngạo đi theo phía sau Quân Nghị Kỳ lên lầu, thuận tiện xoay đầu lại cho Lãnh Sát một cái liếc mắt.

Ở một góc Lãnh Sát xem và nghe hoàn toàn quá trình cũng nhìn đến cuối cùng Vấn Nhã nhìn hắn đầy xem thường, sắc mặt xanh mét.

‘Nữ nhân đáng chết này, nhìn thấy nam nhân liền ôm sao, còn có biết liêm sỉ hay không, hừ!’

Lập tức lại suy nghĩ tới.

‘Nàng cùng Tam Vương gia tại sao lại quen biết, nhìn qua bộ dạng giống như rất thân thuộc, thật không hiểu nàng là nữ nhi nhà ai. Chính mình nên đi điều tra thêm nhỉ.’

Lãnh Yên Nhiên nhìn sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng của sư huynh, trong lòng nghi hoặc từng đợt, nhưng nàng là người thông minh, chỉ cúi đầu lặng yên ăn cơm, tuy rằng cơm này đã không còn hương vị.

Hai người cũng không nói gì . . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận